Cái gì?? Đây là Mạnh Yến Lễ sao?
Hoàng Lư đơ toàn tập.
Cái người trẻ tuổi này, hơn nữa lớn lên còn đẹp trai như vậy, là Mạnh Yến Lễ.
Ở Thanh Li chăm sóc cây cảnh, trồng hoa dưỡng lão vậy mà lại không phải một ông già..
Cũng phải ông chú quá tuổi năm mươi lôi kéo cô hỏi đông tây?
Này…..Không phải, Mạnh Yến Lễ cũng quá trẻ đi?
Nhìn qua có vẻ chỉ hơn cô có vài tuổi. Nếu ở trong trường học, nói là học trưởng cô cũng tin.
Ba cô vậy mà lại có bạn trẻ tuổi như này?
Hoàng Lư cùng những suy nghĩ của mình đánh nhau lộn xộn, mãi mới miễn cưỡng hoàn hồn về thực tại.
Trước tiên phải nở một nụ cười đã, “Chào chú, tôi tên Hoàng Lư, con gái của Hoàng Mậu Khang.”
Dừng một chút, Hoàng Lư vẫn là không nhịn được, hỏi nhiều một câu: “Cái kia…Xin hỏi, chú thật sự là Mạnh Yến Lễ sao? Không phải ai khác?”
Mạnh Yến Lễ nhìn gương mặt dò hỏi của cô, từ túi quần lấy ra di động, quay số điện thoại, gọi cho Hoàng Mậu Khang.
Hai người đàn ông hàn huyên với nhau vài câu, tỏ lòng biết ơn qua lại, sau đó Mạnh Yến Lễ đưa điện thoại đến trước mặt cô, mở loa ngoài.
Hoàng Mậu Khang đang ở trong điện thoại “hahhaa” mà cười: “Yến Lễ à, chú nên trở về Đế Đô mấy ngày, chúng ta gặp nhau, thật là lâu lắm không lập tụ với chú rồi. Chú cũng biết anh không có thời gian đi được, hai hộp lá trá kia chú đừng quên pha uống, tháng trước đi đấu giá mua được, nghe nói ngon lắm nên gửi chú thưởng thức….”
“Lại làm anh phải tiêu pha.”
“Tiêu pha cái gì, uống trà đâu gọi là hoang phí. Chờ chú về Đế Đô khui rượu ngon đãi chú đây.”
Giọng nói này trong điện thoại ngoài ba ba ra, còn ai vào đây nữa, Hoàng Mậu Khang tràn đầy sự vui vẻ đang cùng Mạnh Yến Lễ trò chuyện….
Nhưng Hoàng Lư lại chưa từng nghe nhắc đến Mạnh Yến Lễ.
Cắt điện thoại, Mạnh Yến Lễ gục đầu xuống.
Có lẽ ánh nắng lúc ba giờ quá chói mắt, cặp mắt kia hơi híp, đối diện Hoàng Lư, ánh mắt mỉm cười:
“Còn hoài nghi sao?”
Hoàng Lư nhìn chằm chằm anh, lắc đầu, lại lắc đầu, sau đó lại lắc đầu.
Cô cảm giác được gương mặt mình đang nóng lên, đứng ngay dưới ánh mắt trời khiến cô chói mắt.
Mãi đến khi Mạnh Yến Lễ thu hồi tầm mắt, Hoàng Lư mới lén lút hít sâu một hơi, trấn định, giải thích với chính mình đây là Mạnh Yến Lễ, còn người trong đầu chỉ là tưởng tượng thôi.
Cô là người thành thật, gãi gãi lỗ tai, thấy mình giống như mấy người lạc đường tới làm phiền nhà người khác: “Thật ra, tôi cho rằng chú là ông lão bảy tám chục tuổi.”
Là kiểu ông già tóc bạc phơ.
“À, khó tránh lúc cháu vừa tới, nói muốn tìm ông Mạnh!”
Bà ấy đang đứng sau Mạnh Yến Lễ gọi là “dì Dương”, hẳn là dì trong nhà Mạnh Yến Lễ.
Dì Dương so với Mạnh Yến Lễ thì nhiệt tình hơn nhiều, nhìn Hoàng Lư giống như thấy họ hàng mấy năm không gặp, lôi kéo cánh tay Hoàng Lư nói chuyện nửa ngày, một hai phải mời cô vào uống ly trà.
Hoàng Lư chỉ là thay ba đến gửi tặng quà, không dám đi quấy rầy người lớn.
Cô nói vài câu uyển chuyển từ chối, tự nhiên hào phóng mà cười tạm biệt cùng dì Dương và Mạnh Yến Lễ, rời khỏi khu biệt thự.
Mãi đến khi cô thấy mình đã đi khuất mắt họ mới dám mà thở mạnh một hơi.
Hoàng Lư nâng hai tay, đặt lên má, bắt đầu kéo lại hồi ức xem có nói sai gì không, có nói câu nào không phải phép hay không…
Có phần hiểu được ba khi ông luôn nói những lời hay ý đẹp trước mặt người khác.
Chỉ có một điều làm Hoàng Lư canh cánh trong lòng, vừa rồi cô đứng đối diện Mạnh Yến Lễ, nhất định đã để người ta thấy gương mặt đỏ lựng của mình.
Cô khi 6 tuổi đã bắt đầu vẽ tranh, 14 năm là một học sinh nghệ thuật chuyên môn mỹ thuật.
Một người thường xuyên tái hiện văn hóa thời Phục Hưng qua các bức tranh sơn dầu khoả thân; vẽ hình thể của người khác giới với mức độ chi tiết chân thực đến mức gây ái ngại; hỗ trợ các học viên điêu khắc trong việc nặn tượng bằng đất sét, đôi khi làm quá lên nét nam tính, thậm chí cả... trứng.
Khụ!
Cái... bộ phận ấy, dù thế nào vẫn bất động, không biểu cảm, hoàn toàn thư thả, toát lên vẻ thành kính của nghệ thuật sinh học.
Vậy mà lại đỏ mặt khi thấy một người đàn ông quần áo đầy đủ?
Hoàng Lư rối rắm suốt cả quảng đường ra bờ biển, không chú ý tới cách đó không xa có vài con chim biển đứng trên mỏm đá, đang mổ gì đó. Khi xâm phạm vào khoảng cách an toàn của đàn chim biển, hải âu bị quấy nhiễu liền dang rộng cánh, bay phành phạch rời đi.
Vừa nghe tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, Hoàng Lư chỉ kịp thấy qua kẽ hở một con cua nhỏ màu nâu hoảng loạn, chạy ngang thật nhanh như chớp rồi chui tọt xuống biển.
Kỳ thật, Hoàng Lư không phải một cô gái đụng một chút là đỏ mặt.
Năm nay 20 tuổi, chỉ có đúng một lần.
Đó là khoảng thời gian vừa kết thúc kỳ thi giữa khoá, trong kỳ nghỉ hè, cô đi du lịch tới Florence.
Thành phố được nhà thơ Từ Chí Ma dịch là ‘Phỉ lãnh thúy’ này, khắp các con phố đều phảng phất hơi thở của sự lười biếng và lãng mạn.
Tại Học viện Mỹ thuật Quốc gia Florence, Hoàng Lư đã tận mắt chiêm ngưỡng tượng David do Michelangelo Buonarroti điêu khắc.
Khi ấy, cô ngẩng đầu lên, nhìn tòa tượng cao lớn với thân hình nam giới đẹp đẽ đến mức khiến cô đỏ mặt.
Nhưng mà, đỏ mặt lúc đó cũng là điều bình thường phải không?
Vậy sao khi đối mặt với Mạnh Yến Lễ, cô cũng đỏ mặt chứ?
Anh ấy đâu có khỏa thân!
Sau khi bị cái bụng đói đánh bại những rối rắm trong lòng, bữa tối đầu tiên ở Thanh Li, Hoàng Lư đã ăn tại một quán nhỏ có một đôi vợ chồng là chủ tiệm.
Cô chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, gọi vài món ăn trông rất ngon.
Món hải sản hấp mà cô thích nhất là tôm chỉ lợ. Cô kéo đầu tôm, bóc vỏ, rồi bỏ phần thịt tươi ngon vào miệng, hưởng thụ món ăn ngon cùng không gian tươi đẹp này.
Chủ tiệm rất tốt bụng, có thể là thấy cô đi một mình trông buồn tẻ, nên tặng cô một bình nước ngọt có ga.
Cắm ống hút vào, lại lột con tôm nhỏ, mò tới hút một ngụm nước, miệng cười ngọt ngào nói cảm ơn chủ tiệm.
Mũ ngư dân đã được cô tháo ra để trên bàn, điện thoại đặt ở trên chiếc mũ, cách một tầng vải dệt, tuy không phát ra âm thanh nhưng cô cũng cảm nhận được ánh sáng lóe lên từ màn hình.
Lấy khăn giấy lau tay, cầm điện thoại lên.
Trong nhóm chat của phòng vẽ tranh nhảy ra một tin nhắn, ánh mắt cô dừng lại ở ba chữ trên cùng rất nổi bật “Triển lãm tranh”, nuốt xuống ngụm nước có ga, chỉ trong một khoảnh khắc đã đưa cô về thực tại, tất cả những tiếng sóng biển, hải sản hay không khí tươi mát này đều là một giấc mộng.
Cô như trở về với Đế Đô, cũng quay lại với trạng thái cảm xúc mê man kia.
Hoàng Lư tắt điện thoại, không muốn nhìn, vì cô biết một lúc nữa thôi các bạn học sẽ thay nhau chúc mừng Trọng Hạo Khải.
Vừa buông điện thoại, lại có người gọi tới.
Ba chữ “Trọng Hạo Khải” đập vào mắt.
Hoàng Lư và Trọng Hạo Khải không học cùng lớp, nhưng cùng phòng vẽ tranh, chính là kiểu quen biết bất đắc dĩ, hai người thường xuyên “ghét bỏ” nhau mà lại hay chạm mặt. Ban đầu không thân thiết lắm, vậy mà Trọng Hạo Khải cứ thích ngồi cạnh cô, thường xuyên dùng ké dụng cụ vẽ của cô.
Đặc biệt nhất là, hắn luôn dùng cục tẩy hoa anh đào yêu quý của cô!
Trong hội hoạ, người ta thường cắt cục tẩy thành những khối nhỏ để đánh sáng chi tiết. Nhưng một khi đã cắt ra, những mảnh nhỏ đó lại biến mất không dấu vết.
Ai cũng nói rằng “sàn phòng vẽ ăn mất cục tẩy”, nhưng theo Hoàng Lư, sàn có ăn bao nhiêu cũng không nhiều bằng việc tên “vương bát đản” kia dùng ké.
Thật lòng mà nói, cô có hơi ganh tị với Trọng Hạo Khải.
Hoàng Lư là kiểu sinh viên mỹ thuật nghiêm túc, dành cả ngày ở phòng vẽ, đến ra ngoài cũng là vì đi vẽ vật thực. Còn cậu ấy thì đến muộn, về sớm, đôi khi biệt tích không thấy bóng người.
Vậy mà lần này trường tổ chức triển lãm đối ngoại, cô chỉ có một tác phẩm mà khó khăn lắm mới được tuyển chọn, trong khi thầy giáo lại trưng bày tận ba bức tranh của Trọng Hạo Khải.
Người ta xúm vào tranh của cậu, ra giá cao ngất, đương nhiên cậu trở thành người thắng lớn của triển lãm.
Khi nhận cuộc gọi, Hoàng Lư miễn cưỡng mở lời: “Chào.”
“Chào cái gì chào, chẳng phải cậu có lưu số tớ sao?” Giọng cậu ta đầy đắc ý:
“Cả phòng vẽ đều vào nhóm chúc mừng tớ. Lớp cậu còn có mấy bạn nữ mời ăn cơm, chỉ có cậu là im lặng. Sao, chẳng định nói một câu chúc mừng cho bạn thân à? Còn không thì cứ nói thẳng là cậu ganh tị luôn cho rồi?”
Cô không chịu thừa nhận: “Ai ghen với cậu? Tớ đi du lịch, không có thời gian xem điện thoại.”
Cậu ấy cười: “Du lịch? Mới nghỉ hè ngày thứ hai mà đã lên đường? Đúng là có tiền thì muốn gì làm nấy.”
Cô buông một câu lạnh lùng: “Chúc mừng.” Nghe người bên kia kéo dài giọng “Cảm ơn nhé”, cô trực tiếp dập máy không chút lưu tình.
Thật ra cô biết rõ, làm nghệ thuật đúng là cần phải thiên phú.
Giai đoạn nộp bản thảo triển lãm, cô mất ngủ mỗi đêm, vùi mình trong phòng vẽ còn lâu hơn thường lệ. Trong khi đó, Trọng Hạo Khải mãi đến ngày cuối mới nộp, người thì lôi thôi, mắt quầng thâm, ngồi phịch xuống bên cạnh cô, vừa ngáp vừa bảo: “Suýt nữa quên mất thời hạn. Quẩy hai đêm mới xong. Có một bức vẽ đại, đem đi lừa cho qua mắt là được.”
Cô hỏi: “Không cần lên ý tưởng à?”
Cậu ta nhún vai: “Ý tưởng cái quỷ gì.”
Cô nhớ hồi cấp ba, khi ấy cô là học sinh cưng của thầy dạy vẽ. Thầy thường lấy bài của cô ra làm gương: “Nếu ai cũng nghiêm túc như Hoàng Lư thì tôi an tâm lắm rồi.”
Cô đã thi đậu học viện mỹ thuật mà mình mơ ước, ôm đầy một bụng kỳ vọng sẽ được giảng viên đại học công nhận tài năng, muốn được phát triển ở nước ngoài, trở thành hoạ sĩ trẻ nổi bật, khiến mẹ cô phải lau mắt mà nhìn.
Cô thậm chí còn từng ngây thơ tin rằng, mình sẽ giống như hoạ sĩ mà cô tôn sùng, đến tuổi 20 sẽ tỏa sáng ở đấu trường quốc tế.
Giờ cô đã 20.
Những mong mỏi ngày xưa, đến giờ vẫn chưa thành hiện thực. Đại học có quá nhiều người tài, Hoàng Lư lại chỉ là một “người biết vẽ bình thường”.
Lẽ nào, cô thật sự chỉ là một người… bình thường biết vẽ?
Triển lãm lần này đả kích cô quá lớn. Nếu không, đã chẳng phải trốn đến Thanh Li xa xôi. Bị Trọng Hạo Khải trêu chọc như vậy, món tôm chỉ lợ cô yêu thích cũng chẳng còn ngon miệng nữa.
-
Sau khi ăn xong, trên đường về căn hộ thuê, Hoàng Lư vô tình gặp Mạnh Yến Lễ. Cô đang đi qua một vùng cây cối phủ bóng tối, nhìn sang phía bên kia con đường là khu biệt thự, đèn đường phục cổ kia chỉ chiếu sáng đúng một chỗ là ở trước cổng nhà anh.
Trăng sáng rực. Núi xa vọng lại tiếng chuông. Cỏ cây hòa vào đêm như đang khẽ ngân vang. Dưới ánh đèn có hai người đứng.
Một là Mạnh Yến Lễ cao lớn, trầm ổn.
Đối diện anh là một cô gái mặc váy ngắn, chân vừa thẳng vừa dài. Cô ấy khúc khích cười, nhào tới như định ôm anh một cái.
Đêm khuya, mỹ nữ đổ vào lòng, quá ư ái muội rồi!
Cách vài mét, tim của Hoàng Lư đã đập hỗn loạn. Thế nhưng Mạnh Yến Lễ vẫn vô cùng bình tĩnh, anh khẽ bước lùi, giơ tay ngăn lại, để tất cả sự ái muội dừng cách anh nửa thước.
Sau đó, cô nghe thấy giọng anh ngữ điệu trầm tĩnh: “Chào tạm biệt rồi thì đi đi.”
A... lạnh lùng đến vậy sao?
Hoàng Lư gãi tai, chột dạ.
Cô với Mạnh Yến Lễ không thân, mà lại vừa chứng kiến một cảnh chia tay đầy xấu hổ. Cô sợ anh thấy mình đứng đó liền lúng túng, lặng lẽ chuồn vào bóng cây, chẳng khác gì con cua nhỏ trong khe đá, âm thầm trốn khỏi vùng sáng.