Dù trong lòng vẫn thấy uể oải, nhưng nghĩ đến mấy ngày qua bị hệ thống “tra tấn”, Tần Nhiễm Nhiễm đành ngoan ngoãn lên giá sách lấy ra một cuốn bài tập, bắt đầu làm mấy bài liên quan đến phần Tập hợp.

Chỉ mất ba phút để làm xong 10 bài, cô thầm gọi “hệ thống” trong đầu, lập tức thấy xuất hiện dấu v màu xanh xác nhận hoàn thành nhiệm vụ. 

Cô thở phào nhẹ nhõm: May quá, nhiệm vụ cũng không khó đến mức đó.

Sau đó, cô đi ngủ. Trước khi ngủ vẫn còn lo liệu tiếng nói máy móc kia có xuất hiện lại không. 

Nhưng chờ mãi không thấy, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

____________

Sáng hôm sau.

Vừa thấy con gái ra khỏi phòng, Tần Tiến Hoa liền gập tờ báo, quan tâm hỏi:

“Con ngủ ngon chứ, Nhiễm Nhiễm?”

“Ngon ạ.”

“Còn thấy chỗ nào không khỏe không?”

Tần Nhiễm Nhiễm lắc đầu: “Không ạ, con bình thường rồi.”

Thấy sắc mặt con gái tươi tắn, có sức sống hơn mấy hôm trước, ông Tần mới yên tâm phần nào.

Đang ăn sáng, Tần Nhiễm Nhiễm bỗng nhớ ra chuyện gì, liền hỏi mẹ:

“Mẹ ơi, mẹ còn nhớ tên lớp học thêm con đăng ký hè năm ngoái không ạ?”

Chu Thục Mạn ngẩng đầu nhìn con, đáp:

“Hình như là Lĩnh Hàng hay Khởi Hành gì đó? Mà sao con lại hỏi vậy? Tính đăng ký lại à?”

Tần Nhiễm Nhiễm ở kiếp trước gần như quanh năm suốt tháng chìm trong các lớp học thêm, đến giờ cô vẫn còn ám ảnh. 

Giờ lại thêm cái hệ thống ép học mỗi ngày, cô tuyệt đối không muốn tự tìm khổ nữa.

“Không ạ, không phải con muốn học thêm. Là có bạn con hỏi, nhờ con tìm giùm thông tin ấy mà.”

Chu Tú Mạn gật đầu: “À à, vậy thì mẹ nhớ là còn tờ quảng cáo đâu đó… để chiều đi làm về mẹ tìm lại cho.”

Hai mẹ con trò chuyện xong, bố cô đẩy nhẹ gọng kính, hỏi: “Con theo kịp chương trình học ở cấp ba không?”

Tần Nhiễm Nhiễm gật đầu: “Dạ có, con vẫn theo kịp ạ.”

Nghĩ đến trạng thái gần đây của con gái, ông Tần nói: “Bố thấy nếu con theo kịp rồi thì tạm thời đừng học thêm gì nữa. Chương trình lớp 10 nặng hơn cấp 2 nhiều, thời gian nghỉ ngơi cũng ít hơn, học thêm chỉ khiến con thêm mệt. Có gì không hiểu thì cứ hỏi bố.”

Tần Tiến Hoa tốt nghiệp thạc sĩ, hiện là Phó trưởng khoa của Bệnh viện Nhân dân thành phố, dạy con gái kiến thức lớp 10 không thành vấn đề.

Thấy con gái hơi ngơ ra nhìn mình, ông Tần dịu giọng nói thêm: “Dĩ nhiên đây chỉ là ý kiến của bố. Bố cũng bận rộn, đôi khi con hỏi mà bố chưa kịp tan làm. Nếu con thật sự muốn đi học thêm, bố cũng sẽ tôn trọng quyết định của con. Chỉ là bố hi vọng mỗi tuần con phải dành ít nhất một ngày để nghỉ ngơi. Học quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn.”

Tần Nhiễm Nhiễm khịt mũi nhẹ, cảm động: “Con biết rồi ạ. Trước mắt con không định học thêm đâu. Nếu sau này theo không kịp thì con sẽ tính tiếp.”

Bố mẹ cô nhìn nhau rồi cùng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

______________

Sáng nay Tần Nhiễm Nhiễm ngủ đủ giấc, nên không còn ngủ gật trong lớp như hôm trước. 

Phía sau cô, Lục Thừa vẫn “trung thành” với tư thế gục xuống bàn ngủ. 

Nhưng không may hôm nay lại là tiết đọc văn buổi sáng, vừa chợp mắt được vài phút đã bị cô giáo dạy Văn bắt được, bắt đứng suốt cả tiết ở cuối lớp.

Hết tiết, Lục Thừa ủ rũ quay lại chỗ ngồi, uể oải ngồi xuống.

Tống Tinh Viễn nhìn cảnh ấy thì hả hê, cười toe toét. Cậu ta liếc sang bạn cùng bàn của Lục Thừa là Tề Thiên Thánh, châm chọc hỏi:

“Này Khỉ, mau nói xem trên đời còn môn nào chán hơn môn Văn không?”

Tề Thiên Thánh đẩy kính, nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi đáp:

“Tiếng Anh?”

Tống Tinh Viễn sững người một chút, rồi bật cười ha hả: “Chuẩn! Hôm qua Lục Thừa bị mắng vì không nộp bài tiếng Anh mà!”

Lục Thừa cau mày: …Đúng là hai môn "ác mộng", chẳng biết cái nào chán hơn cái nào.

Lát sau, thầy Đổng gọi Lục Thừa lên văn phòng: “Tuần sau trường tổ chức cuộc thi viết văn, mỗi lớp cử 3 đến 5 bạn tham gia. Em về lớp thống kê xem ai muốn đăng ký. Nếu nhiều người thì sẽ tổ chức vòng loại trong lớp. Chiều mai nộp danh sách cho thầy.”

Lục Thừa cúi nhìn tờ đăng ký, nghĩ bụng: Loại chuyện này mà có ai tự nguyện đăng ký mới là lạ đấy.

“Thầy, nếu không có ai muốn tham gia thì sao ạ?”

Thầy Đổng thản nhiên: “Thì em tham gia.”

Lục Thừa: …

Vừa quay người định đi, thầy Đổng lại gọi giật:

“À đúng rồi, mấy hôm nay nhiều thầy cô phàn nàn em ngủ gật trong lớp, không làm bài tập. Liệu mà điều chỉnh lại đi. Nếu còn bị phát hiện nữa thì thầy sẽ xử phạt đấy.”

Lục Thừa khựng lại một giây, rồi đáp: “Dạ, em biết rồi."

Ra khỏi văn phòng, Lục Thừa về lớp, đứng lên bục thông báo chuyện thi viết văn. 

Quả nhiên, không ai hào hứng cả, chỉ có hai bạn đăng ký. Còn thiếu một người nữa.

Khi đi ngang qua chỗ Tần Nhiễm Nhiễm, thấy cô và Trần Nhan đang chăm chú đọc tạp chí, vừa đọc vừa cười. 

Nhớ ra cô là đại biểu môn Văn, Lục Thừa đá nhẹ vào chân ghế cô.

Tần Nhiễm Nhiễm nhíu mày quay lại nhìn.

Lục Thừa ho khẽ một tiếng, giơ tờ đăng ký lên: “Chắc nãy cậu không nghe tôi nói. Trường tổ chức thi viết văn vào thứ sáu tuần sau…”

Chưa kịp nói xong, Tần Nhiễm Nhiễm đã ngắt lời: “Tớ nghe rồi.”

Lục Thừa nhướng mày: “Thế… cậu có muốn tham gia không?”

“Không.” Tần Nhiễm Nhiễm từ chối dứt khoát rồi quay lại tiếp tục đọc tạp chí.

Lục Thừa: …

“Cậu là đại biểu môn Văn mà, phải làm gương chứ. Nếu ngay cả cậu cũng không tham gia, chắc cô giáo dạy Văn buồn lắm đấy?” Cậu ta vừa nói vừa giả vờ khuyên nhủ chân thành.

Tần Nhiễm Nhiễm bật cười. Cô từng làm giáo viên ba năm, quá rành mấy chiêu trò này rồi. 

Loại hoạt động kiểu này thật ra không phải giáo viên Văn tổ chức, mà thường do giáo viên chủ nhiệm yêu cầu, để có thành tích cho lớp. 

Mấy đứa học sinh chẳng ai muốn tham gia, cuối cùng toàn là thầy cô "chỉ định".

Cô liếc nhìn Lục Thừa rồi hỏi ngược lại: “Cậu có đăng ký không?”

Lục Thừa hơi khựng, rồi thành thật: “Không.”

Tần Nhiễm Nhiễm liền bồi thêm một cú:

“Cậu là lớp trưởng cơ mà, không tham gia thì thầy Đổng buồn lắm đấy.”

Nói rồi không thèm để ý tới cậu ta nữa, quay đầu đi. Ngay lập tức, cô phát hiện Phùng Thần Hi đang lén nhìn về phía này. 

Bị cô phát hiện, cô nàng vội quay mặt đi.

Tần Nhiễm Nhiễm cũng không để tâm, tiếp tục xem tạp chí.

__________

Trời đổ mưa, không khí mát mẻ hẳn. Tan tiết hai, Tần Nhiễm Nhiễm cùng Trần Nhan ra ngoài chơi. 

Ban đầu định đến “căn cứ bí mật” ở phía sau trường, nhưng mưa to quá nên lại quay về.

Trên đường, cô vô ý giẫm phải vũng nước, bắn tung tóe lên người Trần Nhan. 

Trần Nhan không tức giận, còn cố tình giẫm lại vào một vũng khác, bắn lên người Tần Nhiễm Nhiễm.

Hai người nhìn nhau rồi cười phá lên, bắt đầu “chiến tranh nước bẩn”, mỗi người một cú bắn lại. 

Một lát sau, cả hai đều bị ướt hết ống quần.

Trần Nhan cười trêu: “Tần Nhiễm Nhiễm, cậu mấy tuổi rồi mà còn chơi giẫm nước?”

Tần Nhiễm Nhiễm giả bộ nghiêm túc nghĩ ngợi: “Mười lăm tuổi.”

“Nhìn cậu như con nít năm tuổi ấy, không hơn được đâu.”

“Thế thì cậu cũng năm tuổi luôn, Trần Năm Tuổi.”

“Cậu là Tần Năm Tuổi!”

Hai người vừa cãi nhau vừa cười phá lên.

Trên tầng lầu, Tống Tinh Viễn nhìn xuống thấy cảnh đó thì kêu lên:

“Ơ, bên dưới kia chẳng phải là Tần Nhiễm Nhiễm sao?”

Lục Thừa liếc xuống theo, đúng lúc thấy cô đang nhảy nhót giữa những vũng nước. 

Cây ô màu hồng điểm hoa anh đào xoay theo từng bước chân cô. 

Trên mặt cô là nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, lấp lánh như chứa cả bầu trời sao.

Tống Tinh Viễn lắp bắp: “Không ngờ cô ấy lại… hoạt bát thế này.”

Trong ấn tượng của cậu ta, Tần Nhiễm Nhiễm luôn là một học sinh ngoan, ít nói, không thích chơi đùa.

Cuối cùng cậu cố lắm mới bật ra được hai chữ: “Dễ thương.”

Lục Thừa lạnh giọng đáp: “Trẻ con!”

Trong lòng thầm nghĩ: Chứ không phải mười lăm tuổi đâu, ba tuổi còn nhiều!

Tống Tinh Viễn cười tiếp: “Mà này, sao trước giờ không để ý, cô ấy nhìn cũng xinh phết nhỉ? Trần Nhan là hoa khôi trường mình, vậy mà đứng cạnh cũng không bị lu mờ.”

Không thấy Lục Thừa đáp lại, Tống Tinh Viễn quay sang huých nhẹ vào tay cậu:

“Này, cậu không thấy à?”

Lục Thừa thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nói: “Không thấy.”

Tống Tinh Viễn bĩu môi: “Hừ, tiêu chuẩn cao quá rồi đấy!”

Lục Thừa lườm cậu ta, không nói gì.

Lúc này, có hai cô bạn nữ đi về phía họ.

Tống Tinh Viễn thấy một cô trong đó ngượng ngùng cúi đầu, liền vội vàng bước sang bên, nhường chỗ đứng ngay cạnh Lục Thừa rõ ràng đang hóng “drama”.

Dù gì chuyện này cũng quá quen thuộc với cậu rồi, chẳng khác gì ăn cơm ba bữa.

Lục Thừa lạnh lùng liếc sang Tống Tinh Viễn, vẻ mặt không đoán được đang nghĩ gì.

Cô bạn gái đi tới, e dè nói:

“Lục… Lục Thừa, cậu còn nhớ tớ không? Hồi tiểu học chúng ta học cùng lớp đấy.”

Phùng Thần Hi.

Lục Thừa cau mày, dường như đang cố nhớ.

Tống Tinh Viễn lập tức chen vào cứu vớt bầu không khí:

“Đừng để ý, trí nhớ nó tệ lắm, kiểu già sớm.”

Lục Thừa đá nhẹ cậu ta một cái, rồi quay sang hỏi Phùng Thần Hi: “Ừm, có chuyện gì không?”

Phùng Thần Hi thấy cậu không phản đối, liền lấy can đảm nói tiếp: “Giờ lại được học cùng lớp với cậu nữa, thật đúng là có duyên.”

Lục Thừa không trả lời, Tống Tinh Viễn lại nín cười.

Phùng Thần Hi cũng không cần cậu đáp lại, lại nói tiếp: “Tớ nghe nói lớp mình không ai muốn thi viết văn, mà cậu đang phải đi tìm người. Nếu… nếu không ai tham gia thì tớ có thể giúp cậu.”

Chưa dứt lời, cô gái bên cạnh chen vào: “Tớ là Hoàng Nhất Nặc, tớ cũng muốn giúp!”

Hai cô gái đều cười tươi nhìn Lục Thừa.

Cậu hơi cong môi: “Vì tôi mà giúp à?”

Hai cô đều gật đầu, mặt đầy mong đợi.

Ngay sau đó, Lục Thừa thốt ra bốn chữ: “Không cần thiết đâu.”

Nói xong, cậu chẳng buồn nhìn lại họ, quay người rời đi thẳng.

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Thừa – chuyên gia “tiêu chuẩn kép” – chính hiệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play