Tần Nhiễm Nhiễm lập tức ngồi ngay ngắn lại, liếc nhìn đồng hồ treo tường, 6 giờ 51 phút, chuông báo vào tiết đọc sáng đã vang lên rồi.

Cô quay lại nhìn phía sau thì thấy Lục Thừa đang chăm chăm nhìn mình.

Cô không biết cậu ta đang định nhắc nhở mình sắp vào tiết hay có chuyện gì khác, nên cũng im lặng nhìn lại, chờ cậu ta mở lời trước.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc, rồi Lục Thừa cười cười nói:

“Bạn này, tớ chưa làm xong bài, lại quên mang bút, cậu cho tớ mượn cây bút được không?”

Đôi mắt đào hoa của Lục Thừa khẽ cong lên, trong mắt như ánh lên nụ cười. 

Cậu ta da trắng, ngũ quan rõ nét, nhìn vừa sáng sủa vừa dễ gần.

Tần Nhiễm Nhiễm cúi xuống lấy một cây bút từ trong túi bút ra, đưa cho cậu ta. 

Nhưng trong lòng cô vẫn thắc mắc: Rõ ràng bên cạnh Lục Thừa còn có bạn cùng bàn, phía sau lại có Tống Tinh Viễn, sao cậu ta lại chọn mượn bút của cô?

Lục Thừa cười cảm ơn: “Cảm ơn nha.”

Tần Nhiễm Nhiễm ngồi lại ngay ngắn, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo đến. 

Nghĩ đến thầy Đổng thường đến sau khi chuông vào tiết vang, cô tính có thể tranh thủ ngủ thêm 7-8 phút, nên lại gục xuống bàn.

Lục Thừa định cũng tranh thủ chợp mắt, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tần Nhiễm Nhiễm phía trước lại gục xuống ngủ tiếp.

Lục Thừa: …

Cô nàng này còn ngủ giỏi hơn cả mình!

Bị Lục Thừa làm phiền lần nữa, dù Tần Nhiễm Nhiễm là người hiền lành thì cũng bắt đầu hơi bực. 

Cô quay đầu lại, cố nén cơn khó chịu trong lòng.

Nhìn thấy má cô ửng đỏ, mắt vẫn còn lim dim, Lục Thừa khẽ nhướng mày trông sống động hơn hẳn ban nãy.

“À… mình không thích dùng bút màu hồng, bạn có màu khác không?”

Rõ ràng là cố tình!

Tần Nhiễm Nhiễm mím môi, giận mà không nói nổi, rút luôn túi bút ném qua cho cậu ta, rồi quay người lên, kéo ghế sát bàn hơn.

Lục Thừa khẽ bật cười, lấy ra một cây bút màu đen. Thấy cô có vẻ thật sự giận rồi, cậu do dự một chút, không dám trả lại túi bút ngay. 

Nhưng thấy Tần Nhiễm Nhiễm không ngủ nữa, Lục Thừa bèn sắp xếp lại bàn, lấy sách che mặt rồi gục xuống ngủ tiếp.

Tần Nhiễm Nhiễm bị làm cho bực bội nên không ngủ được nữa, cô lấy sách tiếng Anh ra đọc. 

Một lúc sau, thầy Đổng vào lớp, ngồi ngay hàng ghế đầu, quan sát học sinh học bài.

Năm phút sau, Trần Nhan vừa cầm sách vừa liếc lên thầy Đổng, rồi liếc ra phía sau, thì thầm với Tần Nhiễm Nhiễm:

“Cái người đứng đầu khối đúng là biết ngủ thật. Hôm qua ngủ gần cả ngày, giờ lại ngủ tiếp. Ngủ còn siêu hơn mình.”

Tần Nhiễm Nhiễm quay lại nhìn, quả nhiên là Lục Thừa đang trốn sau quyển sách ngủ gật.

“Không hiểu sao người ta học giỏi như vậy…” Trần Nhan lẩm bẩm.

Tần Nhiễm Nhiễm nhớ đến kiếp trước, suốt bao nhiêu năm cô vẫn không thể vượt qua được cậu ta, nên nói: “Chắc là do thông minh thật.”

Nhưng trong đầu cô lại nghĩ đến chuyện vừa rồi Lục Thừa bảo mượn bút để làm bài, vậy mà lại ngủ luôn? Cậu ta lừa cô à?

Sau tiết đọc sáng, Tần Nhiễm Nhiễm quay lại nhìn cậu ta, thấy Lục Thừa vẫn đang ngủ, tóc che hết nửa mặt. Cô do dự vài giây rồi gõ gõ bàn cậu.

Lục Thừa chẳng có phản ứng gì.

Ngồi phía sau, Tống Tinh Viễn thấy cảnh đó thì chạy lên, cười hì hì nói: “Để tớ gọi giúp cho.”

Nói xong, cậu vung tay đập mạnh một phát vào lưng Lục Thừa.

Lục Thừa lập tức giật mình, ngẩng đầu dậy, nhìn thấy thủ phạm thì cau mày: “Tống Tinh Viễn, cậu muốn chết à?” rồi giơ tay định đấm cho một phát.

Tần Nhiễm Nhiễm giật bắn cả người, thầm nghĩ may mà vừa rồi không dám chạm vào cậu ta.

Tống Tinh Viễn vội né ra sau, cười cười nhìn chằm chằm túi bút trong tay Lục Thừa: “Tôi không cố ý mà, nhưng sao cậu lại cầm túi bút của con gái thế?”

Lục Thừa sững người, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang cầm túi bút của Tần Nhiễm Nhiễm tính trả mà ngủ quên mất.

Nhìn sang, thấy Tần Nhiễm Nhiễm đang cau mày nhìn mình.

Tống Tinh Viễn lại cười khúc khích: “Cậu hung dữ như vậy, làm con gái người ta sợ rồi kìa.”

Hiếm hoi lắm Lục Thừa mới thấy xấu hổ, lí nhí nói: “Xin lỗi, tớ quên mất.”

Tần Nhiễm Nhiễm nhận lại túi bút, quay đi không nói gì thêm.

Lục Thừa đứng nhìn bóng lưng cô, ngẩn người.

Tống Tinh Viễn thì càng hăng: “Lục Thừa, cậu chẳng phải là…?” Nói rồi còn nháy mắt về phía Tần Nhiễm Nhiễm.

“Biến!” Lục Thừa đẩy cậu ta ra, rồi đi về phía cuối lớp.

Tống Tinh Viễn lẽo đẽo theo sau, thấp giọng hỏi: “Gì vậy, bị tớ đoán trúng rồi à? Ngại ngùng đấy hả?”

Lục Thừa mặt không cảm xúc: “Đi vệ sinh.”

“Anh Thừa à, nói chuyện văn minh chút, không là mấy bạn học nữ lưu luyến si mê anh sẽ sợ chạy hết đấy.”

“Cậu văn minh, cậu cao thượng, vậy cậu ở lại đi.”

Hai người vừa cãi vừa khoác vai nhau ra khỏi lớp.

Ra ngoài, Tống Tinh Viễn vẫn lải nhải chuyện lúc nãy:

“Cơ mà tớ nói thật, Tần Nhiễm Nhiễm không giống mấy đứa mê cậu đâu, người ta ngoài học thì chẳng hứng thú gì hết. Cậu có đẹp trai, học giỏi mấy cũng chẳng ăn thua.”

Chỉ quan tâm đến việc học? Lục Thừa bật cười nhẹ chưa chắc.

Chỉ mới quen nhau hai ngày thôi, nhưng cậu đã thấy rõ: Tần Nhiễm Nhiễm mà trong mắt mọi người là mọt sách, lại hoàn toàn khác trong mắt cậu.

Trong giờ học, cô thường mơ màng, lúc thì ngủ, lúc lại lén đọc tạp chí hay làm bài khác. 

Ra chơi thì hoạt bát, rủ bạn đi dạo, tám chuyện showbiz, bàn đủ món ngon ở tỉnh Thanh.

Gọi là chỉ mê học? Cậu thấy ngược lại mới đúng ngoài học ra, cái gì cô cũng thấy thú vị.

Quả nhiên, vừa quay lại lớp là thấy cô lại đang ngủ, lần này còn biết dùng sách che mặt.

Giỏi lắm! Lục Thừa nhìn mà thấy hài lòng.

Chỉ tiếc là… vận đen, vừa vào tiết đã bị cô giáo dạy chính trị gọi tên.

“Tần Nhiễm Nhiễm.”

Trần Nhan bên cạnh giật nhẹ áo cô.

Ghế bị đá, tay bị chọc, Tần Nhiễm Nhiễm choàng tỉnh, ngước lên nhìn giáo viên.

“Tần Nhiễm Nhiễm, em nói xem bản chất và chức năng của tiền tệ là gì?”

Cô vội đứng dậy, miệng lắp bắp định đọc, nhưng rồi phát hiện thông tin nghe tối qua có nhiều thứ thừa quá, cần sàng lọc lại.

Trần Nhan thì cuống cuồng lật sách tìm đáp án, còn Tần Nhiễm Nhiễm thì trơn tru đọc:

“Bản chất của tiền tệ là vật ngang giá chung. Vật ngang giá chung là…”

Cô giáo lúc đầu tưởng cô ngủ nên định mắng, ai ngờ trả lời quá tốt, liền cười khen: “Rất đầy đủ, rất tốt.”

Sau đó Tần Nhiễm Nhiễm còn nói tiếp về các chức năng của tiền tệ, giải thích rõ ràng, lại được khen tiếp.

Tần Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, trong lòng không muốn ngủ tiếp, còn cố bấm mạnh vào chân mình, đến suýt chảy máu, mà vì cả đêm mệt mỏi nên vẫn ngủ gục gần nửa tiết nữa.

Giờ ra chơi cô đi rửa mặt, trong lúc nghỉ trống tiết thì tranh thủ ngủ tiếp. Trưa về nhà ngủ thêm một tiếng, chiều mới tỉnh táo hơn chút.

Giờ ra chơi buổi chiều, Trần Nhan lại tám chuyện showbiz với Tần Nhiễm Nhiễm. Trước đây cô không quan tâm, giờ lại nghe khá chăm chú.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Cậu biết ca sĩ nào hát hay không? Tớ muốn mua một băng cassette nghe thử.”

Trần Nhan liền nói: “Được, tan học tớ dẫn cậu đi mua.”

“Ừ, cảm ơn nha.”

Tan học, hai người cùng đi mua băng cassette. 

Trần Nhan nhiệt tình giới thiệu băng của Châu Kiệt Luân, cô lại mua thêm một băng của Trương Thiều Hàm.

Mẹ cô, Chu Thục Mạn, là giáo viên cấp hai nên tan học sớm hơn. 

Hôm nay bà đã nấu xong bữa tối mà con gái vẫn chưa về, đang tính ra ngoài tìm thì nghe thấy tiếng cửa mở.

“Nhiễm Nhiễm về rồi à? Sao hôm nay con về muộn vậy?”

Tần Nhiễm Nhiễm không giấu, lắc lắc cái túi: “Con đi mua băng cassette với bạn.”

Chu Thục Mạn đoán: “À, mua băng tiếng Anh đúng không?”

Tần Nhiễm Nhiễm lắc đầu: “Không ạ, không liên quan đến học hành, con mua băng nhạc của ca sĩ.”

Chu Thục Mạn có hơi bất ngờ.

Tần Nhiễm Nhiễm giải thích: “Học nhiều quá mệt, con muốn nghe nhạc thư giãn.”

Nghe xong, Chu Thục Mạn lại mỉm cười: “Ừ, nghe nhạc thư giãn cũng tốt. Không cần học quá sức, cứ thoải mái một chút.”

Sau bữa tối, Tần Nhiễm Nhiễm vào phòng, vừa nghe nhạc vừa đọc Hồng Lâu Mộng, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.

Nếu chỉ một lần thì còn cho là trùng hợp, nhưng hai ngày liên tiếp mơ thấy chuyện kỳ lạ, nghe những giọng nói lạ thường — rõ ràng không bình thường.

Đúng 9 giờ rưỡi, giọng nói ấy lại vang lên.

【Đinh! Mời ký chủ hoàn thành 10 bài tập liên quan đến tập hợp 1.1.1】

Tim Tần Nhiễm Nhiễm đập thình thịch — đúng là thật!

Cô cố giữ bình tĩnh, dè dặt hỏi: “Bạn là… ai?”

Càng hỏi, tim cô đập càng nhanh.

Giọng nói máy móc lại vang lên:

【Chào ký chủ, tôi là Hệ thống học bá số 001】

Cô nuốt nước bọt, cố gắng tìm nguồn phát ra âm thanh, nhưng không thấy gì, đành hỏi:

“Bạn đang ở đâu?”

【Ký chủ chỉ cần thầm nghĩ hai chữ ‘hệ thống’ là sẽ nhìn thấy】

Chuyện này quá kỳ dị. Cô khẽ thầm “hệ thống”.

Tức thì, một màn hình xuất hiện trước mắt.

Trên cùng ghi: Hệ thống học bá số 001
Dưới là nhiệm vụ chính tuyến. Hai ngày trước đều bị đánh dấu X đỏ, còn hôm nay là mục cuối cùng, có hai từ bên cạnh: 【Thưởng】【Phạt】

Cô bấm vào mục “Phạt” trước, bên trong ghi:

【Phạt: Nếu không hoàn thành, hệ thống sẽ ép làm 20 bài】

【Chú thích: Ký chủ đã hai ngày không làm nhiệm vụ, hôm nay nếu không hoàn thành sẽ tiếp tục nhân đôi — làm 40 bài】

Tần Nhiễm Nhiễm lại bấm vào “Thưởng” xem thử — chỉ thấy đúng một chữ:

【Không】

Tần Nhiễm Nhiễm: …

“Vì sao lại có hệ thống này? Có xóa được không?” Cô hỏi thử.

【Hệ thống đã liên kết, không thể xóa. Ký chủ hãy chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày trở thành học bá】

“Vậy sao chỉ có phạt mà không có thưởng?”

【Tất cả giải thích thuộc quyền hệ thống】

“Không thể thưởng thật à?”

【Tất cả giải thích thuộc quyền hệ thống】

Tần Nhiễm Nhiễm: …

Không biết có phải do việc trọng sinh quá khó tin hay không, mà hệ thống xuất hiện cũng chẳng khiến cô quá sốc. Dù gì hai ngày trước cũng đã có dấu hiệu rồi.

Chỉ là… cô sống lại lần nữa, chỉ muốn sống thoải mái một chút. 

Giờ lại bị buộc trở thành “học bá”, chẳng phải lại rơi vào cảnh học hành triền miên? 

Nghĩ thôi cũng thấy mệt.

Tần Nhiễm Nhiễm buồn bã gục xuống bàn.

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Nhiễm Nhiễm: Vừa muốn trâu chạy, lại không cho trâu ăn?

Hệ thống: Mọi giải thích thuộc quyền hệ thống.

Tần Nhiễm Nhiễm: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play