Sau khi Lục Thừa rời đi, sắc mặt của Phùng Thần Hi và Hoàng Nhất Nặc đều không dễ coi.
“Không phải cậu nói lớp mình không ai tham gia thi viết văn, Lục Thừa đang đi khắp nơi năn nỉ người khác à? Nhìn dáng vẻ đó của cậu ta thì hoàn toàn không giống như thế. Sớm biết vậy mình đã không đi theo cậu rồi, mất mặt quá.” Hoàng Nhất Nặc bắt đầu trách móc Phùng Thần Hi.
Phùng Thần Hi cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tớ nghe tận tai cậu ta nói lớp còn thiếu một người mà, chắc giờ đủ rồi.”
Hoàng Nhất Nặc bĩu môi.
“Vậy cậu còn đăng ký nữa không?” Phùng Thần Hi hỏi.
“Tớ không tham gia đâu, mất mặt như thế. Tớ đâu có thích viết văn, chỉ vì Lục Thừa nên mới tính đăng ký thôi. Muốn để cậu ta chú ý đến tớ, nợ mình một ân tình. Giờ cậu ta nói vậy, tớ càng không tham gia. Cậu muốn thì tự đi đăng ký đi.” Nói xong, Hoàng Nhất Nặc quay về lớp.
Tống Tinh Viễn bước theo sau Lục Thừa, hỏi: “Cuộc thi viết văn là chuyện gì vậy?”
Lục Thừa giải thích sơ lược, cuối cùng nghiêm mặt nói: “Ý của lão Đổng là nếu không ai đăng ký thì tớ phải đi.”
Tống Tinh Viễn cảm thấy bản thân chắc có chút biến thái, chứ không sao lại thấy vui mỗi khi Lục Thừa gặp xui.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play