Phượng Uyên xoay người, ánh mắt dừng lại trên chiếc mặt nạ mà Mộ Hàn Giang đang cầm trong tay.
Mộ Hàn Giang hít sâu một hơi, giọng chắc chắn: “Ngài biết rõ nàng đã bỏ trốn, và ngài cũng biết nàng đang ở đâu.”
Phượng Uyên đưa mắt nhìn thẳng vào Mộ Hàn Giang, thản nhiên đáp: “Ngươi nói xem?”
Mộ Hàn Giang cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung vì tức giận: “Ngài giao nàng cho ta chỉ để lừa ta và mẫu thân đứng ra làm chứng cho ngài, có phải không?”
Phượng Uyên lạnh lùng đáp: “Ta không hề giao nàng cho ngươi. Nàng muốn đi theo ngươi, nên mới rời đi!”
Ý của Phượng Uyên là, hôm ấy Mộ Hàn Giang tuy đã dùng bí mật giả mạo Thái tử để uy hiếp, thậm chí còn dẫn người bao vây Thụy Tường Vương phủ, nhưng nếu không phải Diêm Tiểu Huỳnh tự nguyện đi theo, Mộ Hàn Giang làm sao có thể mang nàng rời đi được?
“Về việc mẫu thân ngươi vì sao lại đồng ý làm chứng, ngươi nên hỏi bà ta. Một người luôn cân nhắc lợi hại như bà ta, hẳn đã suy nghĩ kỹ lưỡng, nhận ra rằng đắc tội Tây Cung sẽ gây ra hậu quả nhẹ hơn so với việc tự mình gánh tội danh hạ độc hoàng tử. Vì thế bà ta mới đứng ra làm chứng. Sao, ngươi còn muốn ta phải mang ơn đội nghĩa mẫu tử các ngươi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play