Sấm chớp xẹt ngang trời, tiếng vang trầm đục từ bức tường cung cấm tĩnh lặng vang lên, rồi dần tan biến vào khoảng không.
Lúc này, mưa đêm đang trút xuống ào ạt, ngọn đèn cung đình treo lơ lửng nơi góc mái hiên, ánh sáng mờ nhạt hòa lẫn hơi nước, khiến bóng người qua lại trông như quỷ mị, hư ảo không rõ.
Thang Hoàng hậu khẽ hít một hơi sâu, nhẹ nhàng vén màn che, nhận lấy chiếc đèn lồng từ tay Tống Ảo, rồi cúi người nhìn kỹ. Bên trong ổ chăn, một người đang nằm bất tỉnh, tóc dài rối tung trải rộng như đám cỏ dại, che khuất cả khuôn mặt.
Thang Hoàng hậu đưa tay gạt mái tóc lòa xòa của người ấy, kéo giá cắm nến lại gần hơn. Ánh đèn chập chờn rốt cuộc cũng soi rõ dung mạo.
Bà ta khẽ thở ra một tiếng, trái tim treo lơ lửng suốt mười mấy ngày qua, cuối cùng cũng tạm thời hạ xuống trong tiếng mưa giàn giụa bên ngoài.
Lão nữ quan Tống Ảo ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ, thấp giọng thưa: “Nương nương xem, không phải giống nhau như đúc sao? Ngài có thể yên tâm rồi. Đợi khi nàng ta tỉnh lại, lão nô sẽ đích thân dạy dỗ, uốn nắn dáng vẻ và cách nói chuyện của nàng ta, đảm bảo không ai nhìn ra sơ hở…”
Nghe lời Tống Ảo, Thang Hoàng hậu không chút vui mừng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn người trong chăn, cất giọng: “Không ai nhìn ra sơ hở? Dù nàng ta có giống Thái tử đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương! Chưa từng trải sự đời, làm sao có thể không để lộ ra chút manh mối? Đức hạnh của Thái tử, ngươi và bổn cung đều đã chứng kiến mười mấy năm qua. Nó vốn là thứ con hát ti tiện, không thể cứu vãn. Chẳng lẽ trông mong một kẻ không ra gì như thế có thể xoay chuyển càn khôn? Chỉ tại bổn cung mệnh bạc, nếu đứa con ruột của bổn cung còn sống, há đến nỗi rơi vào cảnh khốn đốn như hôm nay?”
Nói đoạn, dung nhan thanh lệ của người phụ nữ đã bước vào tuổi xế chiều thoáng hiện nét u sầu, khiến Tống Ảo đứng bên cũng không khỏi lệ nhòa đôi mắt.
Triều Đại Phụng trên dưới, ai không biết năm xưa Thang Hoàng hậu khó sinh, khi sinh hạ Thái tử thì thân thể bị tổn thương nặng nề, từ đó về sau mấy năm không thể sinh thêm người nối dõi cho hoàng thất. Vì thế, Hoàng hậu nương nương đối với Thái tử Phượng Tê Nguyên hết mực nghiêm khắc, gửi gắm biết bao kỳ vọng lớn lao.
Nhưng chẳng ai hay, năm đó Thang Hoàng hậu khó sinh, đứa con trai vừa chào đời đã bị dây rốn quấn cổ, không còn hơi thở. Khi ấy tình thế nguy nan, thái y chẩn đoán rằng Hoàng Hậu e rằng khó sinh nở thêm lần nữa.
Lúc đó, Hoàng hậu đang đấu đá gay gắt với Thương Quý phi, đúng vào thời điểm mấu chốt. Làm sao có thể để tin dữ về việc mất con lan truyền ra ngoài?
May thay, Hoàng hậu sinh nở tại hành cung. Gần hành cung có một vườn lê, nơi ở của một đôi phu thê con hát tên Lâu Quan Nhi. Người thê tử vừa sinh hạ một cặp long phượng thai chưa được bao lâu.
Trong lúc bất đắc dĩ, Hoàng Hậu đánh cược một nước cờ táo bạo. Bà ta lấy cớ ban thưởng, sai lão nữ quan Tống Ảo dụ đôi phu thê kia mang cặp long phượng thai đến hành cung nhận thưởng.
Thế là đứa con trai trong cặp long phượng thai được thay bằng lụa tã hoàng gia, lắc mình biến hóa, trở thành hoàng tứ tử của đương kim Thánh thượng – Phượng Tê Nguyên.
Còn đôi phu thê con hát và đứa con gái, cùng toàn bộ cung nữ và thái giám biết chuyện, đều bị Hoàng hậu bí mật xử tử, ném xác xuống con sông hoang vắng ngoài cung.
Vốn dĩ vở kịch “li miêu tráo Thái tử” đã được che giấu kín kẽ, tưởng chừng như chìm vào dòng sông quên lãng. Ai ngờ, có lẽ ông trời căm giận hành vi ác độc của Hoàng hậu năm xưa, nên mới giáng xuống vô vàn báo ứng.
Đứa trẻ được đổi lấy ấy quá đỗi bất tài. Văn chương công khóa làm chẳng ra hồn, khiến người ta không thể nhìn nổi. Cung thuật và thuật cưỡi ngựa lại càng tệ hại.
May mà hắn là đứa con duy nhất của Thang Hoàng hậu. Mẫu tộc của Hoàng hậu là một thế gia hùng mạnh, được bệ hạ nể trọng. Vậy nên, dù hoàng tứ tử Phượng Tê Nguyên bất tài, nhưng theo lệ thường của triều Đại Phụng, khi mười hai tuổi sau lễ búi tóc, hắn vẫn được bệ hạ thân phong làm Thái tử.
Dẫu đã dốc hết tâm sức như vậy, Thái tử vẫn chỉ là một đống bùn chẳng thể trát nổi lên tường.
Có lẽ do ảnh hưởng từ môi trường dưỡng dục, vị Thái tử này từ nhỏ đã yêu thích sân khấu, mê mẩn tài nghệ của các con hát. Không những thích xem diễn, hắn còn thường xuyên xõa tóc, tô son điểm phấn, lén lút cùng đám thái giám cung nữ ngân nga hát xướng, uốn éo diễn trò.
Không ngờ, có lần hắn bị đương kim Thánh thượng Thuần Đức Đế bắt gặp ngay tại chỗ.
Bệ hạ tức giận vì hận sắt chẳng thành thép, tự tay cầm roi, suýt nữa đánh chết cái thứ bất nam bất nữ ấy.
Nói ra cũng thật trùng hợp, đúng lúc ấy lại có kẻ thêm dầu vào lửa. Bệ hạ được báo rằng Thái tử từng say rượu đùa giỡn con cháu vương tôn vào cung, hành vi dơ bẩn đến mức khó lọt tai.
Long tâm dần nguội lạnh, bệ hạ sai người đánh Thái tử một trận nhừ tử, rồi giam hắn trong một cung điện gần lãnh cung suốt bốn năm, danh nghĩa là để tu thân dưỡng tính, rèn luyện đức hạnh.
Suốt bốn năm ấy, chẳng ai đoái hoài. Gần đây, triều đình rộ lên tranh luận về việc phế truất Thái tử. Trong cung ngoài cung, người ta đồn đoán rằng bệ hạ có ý lập con trai của Thương Quý phi, Nhị hoàng tử Phượng Tê Đình, làm trữ quân.
Thang Hoàng hậu đối với ván cờ phế truất này đã sớm lạnh tâm. Bà ta vừa nhận nuôi Lục hoàng tử tám tuổi từ Thẩm Tiệp dư mới qua đời, tính toán từng bước mưu đồ lâu dài.
Nào ngờ gần đây, bệ hạ nhận được tấu chương từ các lão thần ở Đằng Các, khuyên can không nên vì sai lầm nhỏ mà phế truất Thái tử, càng không thể để ngai vàng không người kế vị, chậm trễ trách nhiệm của bậc làm cha, làm vua.
Các lão thần trong triều một lòng hướng về Thái tử. Thánh thượng không muốn làm tổn thương lòng người, nên khi Phượng Tê Nguyên tròn mười bảy tuổi, ngài hạ lệnh giải cấm, ân chuẩn cho Thái tử tham dự yến tiệc mừng thọ của mình.
Đây vốn là tin vui đối với phe cánh của Hoàng hậu.
Nhưng khi Hoàng hậu thắp lại hy vọng, đích thân đến đón Phượng Tê Nguyên đang bị giam cầm, bà ta mới phát hiện đứa con trai từng được nuôi dưỡng như ngọc quý ngày nào, một tháng trước đã bị hạ nhân tra tấn, làm tổn thương đùi phải.
Đám cung nhân to gan ấy, có lẽ nghĩ rằng Thái tử bị phế đã là chuyện chắc chắn, không thể xoay chuyển, nên dám giấu nhẹm tình trạng thương tích của hắn mà không bẩm báo.
Thang Hoàng hậu giận dữ, lập tức xử tử toàn bộ người hầu trong cung điện ấy, đồng thời phong tỏa tin tức. Nhưng vết thương ở chân Thái tử không được chữa trị kịp thời, đã để lại di chứng. Phượng Tê Nguyên giờ đi lại khập khiễng, không còn chút phong thái hoàng gia nào.
Hoàng hậu hiểu rõ, nếu để hắn xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ ấy, chỉ e kẻ có tâm sẽ nhân cơ hội kích động, công khai tuyên bố Thái tử đã tàn tật, không còn tư cách kế thừa đại thống. Đến lúc đó, ngay cả các lão thần ở Đằng Các cũng sẽ không còn kiên quyết bảo vệ Thái tử.
Ván cờ đến nước này, tưởng chừng đã hoàn toàn bế tắc. Nhưng trời xanh rốt cuộc động lòng thương xót, ban cho bà ta một cơ hội xoay chuyển.
Lão nữ quan Tống Ảo bên cạnh bà ta bí mật rời cung, tìm kiếm danh y dân gian để chữa chân cho Thái tử. Không ngờ, tại Nghi Thành gần kinh thành, Tống Ảo lại bắt gặp một đôi phụ tử đang mãi nghệ nơi góc đường.
Người phụ thân tuy đã trải qua bao thăng trầm, vẫn bị Tống Ảo nhận ra. Ông ta chính là Lâu Quan Nhi, người phụ thân của cặp long phượng thai năm xưa bị Hoàng hậu bí mật xử tử.
Còn cô nương nhỏ mặc y phục nam nhân, gõ chiêng thét lớn, tóc tai rũ rượi đứng bên ông, dung mạo lại giống Thái tử Phượng Tê Nguyên như đúc.
Tống Ảo kinh ngạc tột độ, liền sai người bí mật bắt giữ đôi phụ tử ấy, thẩm vấn kỹ càng mới biết được nguyên do.
Hóa ra Lâu Quan Nhi trời sinh có trái tim bị lệch, năm xưa không bị đâm trúng chỗ hiểm, nên dù bị ném xuống con sông ngoài cung, ông vẫn sống sót.
Những kẻ xử tử, vì còn chút nhân tính, không nỡ xuống tay với đứa trẻ sơ sinh còn quấn tã, nên quyết định ném đứa bé gái xuống sông, để nó tự sinh tự diệt.
Lâu Quan Nhi khi ấy giả chết, nấp dưới đáy sông, chịu đựng đau đớn, liều mình cứu được con gái bị ném xuống nước trong bóng đêm.
Từ đó, Lâu Quan Nhi đổi tên thành Diêm Sơn, phụ tử hai người mai danh ẩn tích, nương tựa lẫn nhau để sống.
Thật không may, tại Nghi Thành, đôi phụ tử này bị Tống Ảo bắt gặp. Bà ta sai một tâm phúc của Thang gia ra mặt, lấy cớ truy bắt nô lệ bỏ trốn, mượn tay Chu đại nhân đang quản lý Nghi Thành, bắt giữ phụ tử họ, giam vào đại lao, chờ Hoàng Hậu xử lý.
Hoàng Hậu ra lệnh, sai người bí mật đưa cô nương ấy vào cung, còn phụ thân của nàng thì xử tử tại chỗ.
Nhưng chim bồ câu đưa thư chưa kịp đến nơi, đại lao Nghi Thành bất ngờ xảy ra biến loạn. Có kẻ cướp ngục, giải cứu một trọng phạm bị giam ở đó.
Đôi phụ tử nhân cơ hội này trốn thoát, nhưng cô nương ấy chậm chân, vì che chắn cho phụ thân mà bị bắt lại.
Thế là cô nương bị đánh thuốc mê, giấu trong xe chở lương thực, đưa vào cung để Hoàng hậu xem mặt.
Giờ đây, nhìn kỹ, Tống Ảo quả không nói sai. Hai đứa trẻ này không hổ là sinh đôi, dung mạo không khác gì nhau.
Phượng Tê Nguyên từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận, nếu cô nương này cải trang thành nam tử, đứng cạnh hắn quả thật khó phân biệt thật giả, đủ để qua mắt mọi người.
Thang Hoàng hậu tính toán dùng cô nương này làm thế thân, để nàng thay Thái tử vượt qua yến tiệc mừng thọ sắp tới, che giấu chuyện chân Thái tử chưa lành.
Ngắm nhìn một hồi, Thang Hoàng hậu bỗng thở dài một tiếng.
Tống Ảo tưởng Hoàng hậu lo lắng bí mật bị lộ, vội đỡ bà ta ngồi xuống trường kỷ bên cạnh, thấp giọng an ủi: “Kẻ chạy trốn Lâu Quan Nhi chỉ là một thảo dân, lão nô đã sai người bí mật truy bắt, ông ta chẳng thể gây nên sóng gió. Còn cô nương này, lão nô đã dọa nàng ta sợ hãi. Về phần chân Thái tử, danh y dân gian nói chỉ cần nối lại xương một lần nữa, chưa đến một năm sẽ hồi phục như ban đầu. Chỉ cần che giấu tai mắt thiên hạ trong nửa năm, Thái tử ắt sẽ đường hoàng xuất hiện trước mọi người. Nương nương chớ lo lắng.”
Thang Hoàng hậu cười lạnh: “Thái tử dù không què cũng chẳng được Thánh thượng yêu thích. Ai bảo nó tư chất tầm thường, chẳng thể trở thành châu báu!”
Bà ta là phu thê nhiều năm với bệ hạ, đoán được tâm tư của ngài. Lần ân chuẩn này chẳng qua là chiêu thức tạm hòa hoãn với các lão thần.
Thả Thái tử ra, nhằm thể hiện lòng khoan nhân của bệ hạ, yêu thương con nối dõi.
Trước đây, Phượng Tê Nguyên bị giam cầm vì đạo đức cá nhân có thiếu sót, bê bối trong nhà không thể ghi vào công văn hay công khai tuyên cáo thiên hạ. Điều này khó lấp được miệng lưỡi các lão thần, lại dễ khơi lên sóng gió đoạt đích.
Có lẽ… bệ hạ đang đợi Nhị hoàng tử đủ lông đủ cánh, rồi tìm cớ hợp lý hơn để phế truất Thái tử.
Thái tử Phượng Tê Nguyên, suy cho cùng chỉ là một quân cờ phế bỏ, e rằng khó xoay chuyển trời đất!
Nếu đã vậy, quân cờ này cần được tận dụng triệt để. Thay vì để Thánh thượng phế truất, chi bằng dùng hắn phát huy giá trị cuối cùng, đối phó mẫu tử Thương Quý phi!
Bệ hạ thượng võ, trong yến tiệc mừng thọ, các hoàng tử sẽ biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung để mua vui cho phụ hoàng.
Hãy tưởng tượng, Thái tử vốn khỏe mạnh, trong lúc biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung lại bị ngựa hoảng loạn hất ngã. Con ngựa ấy lại bị chứng minh là trúng thuốc, mà mũi nhọn trực chỉ Nhị hoàng tử. Đó sẽ là cảnh tượng xuất sắc đến nhường nào?
Nhị hoàng hử mưu hại Thái hử, mang tội danh ấy, dù Thương Quý phi có xảo ngôn đến đâu, Phượng Tê Đình cũng khó lòng vươn lên, không được thần tử ủng hộ!
Còn chân què của Thái tử, ngược lại, sẽ đổi lấy chút áy náy từ bệ hạ dành cho Hoàng hậu.
Nhờ sự trợ lực của mẫu tộc, bà ta có thể thong dong nâng đỡ Lục hoàng tử Phượng Tê Nhược vừa nhận nuôi, đưa lên vị trí trữ quân.
Về phần Thái tử, cứ để què quặt cả đời, khiến bệ hạ day dứt với bà ta, đồng thời trở thành tội nghiệt vĩnh viễn không rửa sạch của Nhị hoàng tử!
Tống Ảo nghe Hoàng hậu vạch ra kế hoạch, trong lòng chợt thông suốt, rốt cuộc hiểu được tâm tư của Hoàng hậu.
Diệu kế như vậy, một mũi tên trúng hai đích, quả là trời xanh trợ giúp nương nương.
Thang Hoàng hậu lại đứng dậy, bước đến bên giường, nhìn cô nương đang hôn mê trong chăn.
Cô nương này, cũng như huynh trưởng sinh đôi của mình, đã mười bảy tuổi. Có lẽ vì lăn lộn trong dân gian, kiếm sống vất vả, tuy dung mạo thanh tú như Phượng Tê Nguyên, nhưng giữa đôi mày lại mang một nét anh khí riêng.
Thang Hoàng hậu bớt lo âu. Phượng Tê Nguyên từ trước đến nay nữ khí quá nặng, khó tìm được thiếu niên ẻo lả nào giả trang cho giống. Ngược lại, cô nương sinh đôi này đảm nhận vai trò ấy lại vô cùng thích hợp.
Tống Ảo bẩm rằng thủ hạ dùng thuốc mê hơi nặng tay, khiến cô nương này ngủ say đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Thang Hoàng hậu đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt cô nương. Bà ta chẳng sợ nàng không nghe lời, bởi mọi thứ đã nằm trong tay bà ta. Chỉ cần dọa nạt rằng lão con hát Diêm Sơn đã bị bắt, ắt khiến cô nương này ngoan ngoãn vâng lời.
Nhưng nếu cô nương chậm chạp không tỉnh, làm lỡ yến tiệc mừng thọ năm ngày sau, sẽ thành phiền toái.
Thang Hoàng hậu dặn Tống Ảo lát nữa sai người sắc thuốc tỉnh thần cho cô nương uống, rồi vội vàng rời khỏi thiên điện này.
Thẩm Tiệp dư vừa qua đời, Lục hoàng tử Phượng Tê Nhược tuổi còn nhỏ đã mất mẫu thân, đang cần Hoàng hậu, vị tân kế mẫu này, an ủi.
Thang Hoàng hậu không muốn lại nuôi một quân cờ phế bỏ, nên sau khi giao phó mọi việc nơi đây, bà ta lập tức đi đốc thúc việc học hành của Lục hoàng tử.
Tống Ảo cung kính tiễn Hoàng Hậu. Cả hai không hay biết, khi họ rời đi, người trong màn che đã từ từ mở mắt.
Đôi mắt trong veo tựa nước hồ thu, không hề đờ đẫn như kẻ mê man, mà ngược lại, sáng ngời một mảnh thanh minh.
Tiểu cô nương chậm rãi ngồi dậy, khẽ giật giật ngón tay, xoay nhẹ cổ tay, mắt đảo quanh nhìn khắp thiên điện. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, mang theo vài phần giễu cợt.
Nghĩa phụ từng nói, trong kinh thành, đám quý nhân thường thích văn nhã, mê mẩn đánh cờ để giải khuây. Mới vừa rồi, nàng giả vờ ngủ say, nghe những lời của đám quý nhân kia, quả nhiên đúng như lời nghĩa phụ.
Chỉ có điều, những kẻ tự xưng cao quý ấy e rằng không ngờ, nếu đã lấy mạng người làm quân cờ, thì dù quân cờ đó ti tiện như gỗ đá hay côn trùng, một khi nhập cuộc, cũng có thể tạo ra vô vàn biến số khó lường!
Chớp mắt, hai ngày trôi qua. Dù Tống Ảo làm việc cẩn trọng, ngày ngày đốc thúc tiểu cô nương kia, nhưng Thang Hoàng hậu vẫn không khỏi lo lắng.
Tiểu cô nương này chỉ cần cải trang thành nam tử, bước lên biểu diễn, rồi giả vờ ngã ngựa, việc ấy chẳng quá khó khăn. Đến lúc đó, trong cảnh binh hoang mã loạn, “Thái tử” sẽ được nâng đi chữa trị, và Phượng Tê Nguyên thật sự với đôi chân tật nguyền có thể đường hoàng xuất hiện.
Mọi thứ, Thang Hoàng hậu đều đã sắp xếp chu toàn.
Song, trước khi yến tiệc diễn ra, nếu tiểu cô nương này để lộ dấu vết thân phận nữ nhi, e rằng sẽ dẫn đến họa lớn.
Ôm nỗi lo lắng ấy, vào ngày trước yến tiệc, Thang Hoàng hậu không thể không đích thân đến xem xét. Bà muốn kiểm tra xem tiểu cô nương dân gian này đã học được bao nhiêu quy củ trong cung, và việc cải trang có đủ kín kẽ để qua mắt người đời hay không.
Chưa kịp bước vào thiên điện, vừa đến một nguyệt môn, Thang Hoàng hậu đã nghe thấy giọng nói kiều mị của một nữ tử vang lên: “Điện hạ, nô tỳ rốt cuộc cũng đợi được ngày này. Ngài lại quên mất nô tỳ xưa nay tận tâm hầu hạ ngài thế nào, chỉ lo hỏi những chuyện chẳng đâu vào đâu, mà không thèm hỏi nô tỳ mấy năm qua sống như thế nào sao?”
Thang Hoàng hậu nghe vậy, lông mày khẽ nhíu, gạt tay Tống Ảo đang đỡ mình, bước chân nhanh hơn, như muốn xem kẻ nào to gan dám buông lời càn rỡ, điều phong lộng nguyệt ngay tại Đông Cung được canh phòng nghiêm ngặt này.
Vừa bước qua nguyệt môn, bà ta đã trông thấy Ngọc Thư, một cung nữ cũ của Đông Cung, nay đã về hầu hạ bên Thương Quý phi ở Tây Cung. Nàng ta e lệ ngượng ngùng, má hồng phơn phớt, tựa vào cây cột hành lang.
Bên cạnh nàng ta là một thiếu niên để tóc dài, đầu đội ngọc quan, thân mặc bạch y, dáng vẻ ung dung tự tại. Một tay thiếu niên chống vào cột, đối diện nhìn nàng ta, tay kia khẽ xoay chiếc quạt xếp, dùng cán quạt nhẹ nhàng nâng cằm Ngọc Thư.
Chỉ thấy thiếu niên ấy rũ đôi mắt phượng hẹp dài, lông mày rậm khẽ nhướng, khóe miệng ngậm nụ cười cà lơ phất phơ, cất giọng nghi hoặc: “Ừm, cô nương không biết đấy thôi, bốn năm bị giam cầm, đêm dài khó ngủ, cô độc nơi gối lạnh, thật không ngờ vậy mà vẫn có một tiểu uyên ương kiều diễm đang chờ cô. Nàng tên gì nhỉ… Ngọc Thư, quả đúng là người như ngọc quý, khiến lòng ta yêu thích không nỡ buông, muốn lật xem, rồi lại lật tiếp…”
Lời nói không chút đứng đắn, được thiếu niên diễn đạt bằng giọng nói trầm ấm đầy từ tính, như chuông vàng bên tai, lại tựa ngón tay khẽ trêu đùa, khiến người nghe tim ngứa ngáy khó chịu.
Cung nữ Ngọc Thư dường như bị trêu chọc đến mất hồn, gò má ngày càng đỏ ửng, ánh mắt bị nụ cười trong đôi mắt phượng của thiếu niên mê hoặc, như thể đang bị hắn chậm rãi lật xem từng trang, ngẩn ngơ đứng đó, nhất thời không thốt nên lời.