Khi Di phi gặp lại bằng hữu Diêm Tiểu Huỳnh, là tại tang lễ của Thuần Đức Đế.
Giữa điện phủ đầy bạch y, tiếng khóc ai oán vang vọng, một gương mặt không chút bi thiết nào sẽ trở nên đặc biệt nổi bật. Nhưng Thụy Tường Vương phi vốn nhạy bén, tự nhiên chẳng để lộ sơ hở.
Nàng lấy từ tay áo ra một chiếc túi nhỏ, rút ra thứ gì đó bôi lên khóe mắt. Chỉ một lát, vành mắt nàng đã đỏ hoe, như thể đang khóc.
Cũng chẳng trách Diêm Tiểu Huỳnh không khóc nổi. Nàng và phu quân Thụy Tường Vương vừa vào kinh trưa nay, chưa đầy một ngày, Thuần Đức Đế đã băng hà. Trong ký ức của nàng, vị đế vương cường tráng như thể có thể sống trăm năm ấy, chỉ trong mười năm ngắn ngủi, tóc đã bạc trắng, mắc bệnh suy nhược.
Ban đầu, Diêm Tiểu Huỳnh không hiểu nguyên do, nhưng khi thấy đám phi tần xinh đẹp khóc lóc thê lương trong điện, nàng đột nhiên hiểu ra.
Ngày trước, khi Thang Hoàng hậu và Thương Quý phi còn tranh giành địa vị, các phi tần muốn nổi bật trong cung đều phải rất khéo léo. Thuần Đức Đế dồn tâm sức vào quốc sự, đối với nữ nhân cũng chỉ ở mức vừa phải. Nhưng khi Di phi trở thành Hoàng hậu, nàng không cấm cung nhân tranh sủng. Chỉ cần không dám mơ đến hậu vị, ai có bản lĩnh giành được vài phần ân sủng của đế vương đều là do tài năng của mình.
Thế là, đủ loại “tình cờ gặp gỡ” trước mặt bệ hạ diễn ra không ngớt. Nam nhân trung niên vốn dễ hài lòng ở phương diện này. Một vài nữ nhân có bản lĩnh khiến họ cảm thấy mình vẫn còn “trẻ trung”. Cảm giác tự tin ấy, hơn cả nữ sắc, khiến những lão nam nhân say mê.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT