Nghe câu nói “không nơi nương tựa” của Thương Quý phi, Thuần Đức Đế không khỏi cảm thấy bị chọc giận, sắc mặt ông trầm xuống, lạnh lùng đáp: “Trẫm vẫn còn sống, sao gọi là không nơi nương tựa?”
Thương Quý phi nghe vậy, trong lòng giật mình, biết mình vừa lỡ lời. Dù năm xưa, khi còn ở tiềm để, Phượng Uyên sống còn không bằng nô bộc trong phủ, nhưng những chuyện gia đình như thế, quả thật không nên nói ra trước mặt bệ hạ. Bà quả thực bị Đại hoàng tử vu oan, tức giận đến mất bình tĩnh, mới buột miệng thốt ra lời không đúng mực.
Cũng không trách Thương Quý phi tức giận. Phượng Tê Đình từng kể, hôm ấy hắn chỉ đang trò chuyện cùng Tam hoàng tử, căn bản không hề thấy Đại hoàng tử đến gần, vậy cớ sao lại vô duyên vô cớ mắng Phượng Uyên là kẻ điên? Rõ ràng Phượng Uyên đang cố tình bịa đặt, đổ tội cho người khác.
Vì thế, Thương Quý phi quay sang hỏi Phượng Tê Võ: “Hôm ấy ngươi cũng có mặt, hãy nói với bệ hạ, Nhị hoàng tử có từng mắng Đại hoàng tử hay không?”
Phượng Tê Võ lúc này cảm thấy cả hoàng cung đầy rẫy lòng người khó lường, lời nói dối trá. Hắn sáng sớm bị gọi đến, nghe những lời rối rắm khó hiểu, giờ lại thấy đại hoàng huynh của mình công khai nói dối, vu oan cho người khác. Nếu là người khác, Phượng Tê Võ tuyệt đối không bao giờ tiếp tay cho kẻ ác, nhưng người bị vu oan lại chính là Nhị hoàng huynh gian xảo mà hắn vốn chẳng ưa. Điều này khiến Phượng Tê Võ rơi vào thế lưỡng nan, đấu tranh với đạo đức trong lòng.
Theo thói quen, Phượng Tê Võ đưa tay vén vạt áo, nhưng chợt nhận ra hành động ấy không hợp lễ nghi, liền chuyển sang sờ dây lưng qua lớp y phục, ấp úng đáp: “Nhi thần cũng không nghe rõ. Có thể Nhị hoàng huynh đã nói, mà cũng có thể chưa nói…”
“Ngươi…” Thương Quý phi tức đến nghẹn lời. Lời này không phải quá vô nghĩa sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play