Diêm Tiểu Huỳnh hiện giờ cũng xem như người đứng bên bàn cờ, chỉ chờ xem Phượng Uyên có nhập cuộc hay không.
Phượng Uyên dường như đã sớm cân nhắc kỹ lưỡng, thản nhiên đáp: “Nếu ta không đi, làm sao có thể thuận lợi phá giải thế cục?”
Diêm Tiểu Huỳnh sớm đoán được hắn sẽ chọn như vậy. Có lẽ vị chủ thượng kia cũng đã lường trước quyết định này của hắn.
Thực ra, nàng không khỏi tò mò. Với tính tình khó dò như Phượng Uyên, vị chủ thượng kia lại hao tâm tổn trí đến thế, rốt cuộc là muốn hắn ta làm gì? Nhưng ngẫm lại, mười năm cuộc đời của Phượng Uyên đều bị bàn tay độc ác kia thao túng. Dù biết rõ có kẻ đang âm mưu tính kế, hắn vẫn không hề hoảng loạn.
Lúc này, điều Phượng Uyên để tâm nhất lại là một chuyện khác. Nhân lúc gọt trái cây cho Diêm Tiểu Huỳnh, hắn thuận tiện gọi người gác cổng đến hỏi chuyện.
Chỉ một lát sau, hắn trở lại. Sắc mặt vốn có chút mất kiểm soát sau khi nghe chuyện Mộ Hàn Giang ngồi lại phủ đến một canh giờ đã dịu đi đôi phần.
Diêm Tiểu Huỳnh biết, hẳn là người gác cổng hoặc thị vệ đã nói thật với Phượng Uyên rằng Mộ Hàn Giang chỉ lưu lại thời gian chưa đầy một chén trà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT