Phượng Uyên dường như đã sớm đoán được Trần Nặc sẽ một đường truy đuổi đến Tĩnh Tâm Viên. Nhìn đám bụi mù tung bay từ xa, hắn khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười khó mà đoán định ý tứ.
Diêm Tiểu Huỳnh vô tình ngoảnh đầu, bắt gặp nụ cười ấy, trong lòng không khỏi thoáng suy tư, tự nhủ chẳng lẽ hắn đã có tính toán gì.
Phượng Uyên vươn tay, nhẹ nhàng đỡ Diêm Tiểu Huỳnh, đang mặc váy dài thướt tha, bước xuống xe ngựa. Hắn nói: “Đi tìm nghĩa phụ ngươi cùng dùng bữa đi. Ta đã dặn trù phòng chuẩn bị một con thỏ nướng, thêm một sọt cá tươi mới được đưa từ thôn trang đến.”
Diêm Tiểu Huỳnh đưa mắt nhìn đám người ngựa đang tiến đến gần, cất giọng hỏi: “Ngươi đã có kế sách gì để đối phó chưa?”
Phượng Uyên dường như không muốn trả lời, chỉ giữ vẻ trầm mặc, không nói không rằng.
Diêm Tiểu Huỳnh khẽ cười, không muốn tự chuốc lấy nhàm chán, liền xoay người rời đi, định tìm nghĩa phụ cùng dùng bữa. Nàng thầm nghĩ, Tận Trung và Giám Hồ không được Phượng Uyên đưa về Tĩnh Tâm Viên, không biết đã bị hắn sắp xếp đi đâu.
Hy vọng món thỏ nướng hôm nay được chế biến cay nồng, ăn cùng cơm là quá xá đã!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play