Phượng Uyên vẫn giữ vẻ thờ ơ như thường lệ, nhàn nhạt đáp: “Hắn không tin thì cứ tự đi tra xét. Long Lân Ám Vệ có không ít nhân thủ, hẳn là đủ sức.”
Diêm Tiểu Huỳnh khẽ đảo mắt, nở nụ cười tinh quái, nói: “Nếu ngươi đã gọi ta là ái thiếp, thịnh sủng như thế, sao ta nỡ rời xa Đại điện hạ? Ta quyết không đi đâu, sẽ bám theo ngươi mãi!”
Thấy Diêm Tiểu Huỳnh giở trò lưu manh, Phượng Uyên chỉ cười lạnh một tiếng, không đáp lại. Ánh mắt hắn tự do, chỉ khẽ gõ ngón tay lên bìa sách, như đang suy tư điều gì.
Diêm Tiểu Huỳnh chọc chọc vào cánh tay hắn, tiếp tục: “Ta đã bảo mà, ngươi hành sự quá nóng vội. Dù muốn Thái tử chết, cũng đâu cần làm đến mức này! Chọc cho Mộ Hàn Giang sinh nghi, rồi ngươi định thu dọn hậu quả thế nào đây?”
Phượng Uyên nhàn nhạt đáp: “Đây là việc của ta, đâu liên quan gì đến ngươi.”
Diêm Tiểu Huỳnh thật sự không ưa nổi cái thái độ bất cần, như muốn chết không muốn sống của Phượng Uyên.
“Được rồi, ta là một nữ lang thông minh, đầu óc sáng suốt, xin nói rõ ràng với ngươi. Ngươi bị đánh đâu phải do ta hãm hại. Rõ ràng là ngươi cố ý chọc giận Trần Nặc, muốn mượn cớ bị thương, bị giam để thoát khỏi trách nhiệm chiến sự thất bại. Còn nữa, ngươi muốn giúp nghĩa phụ ta rửa oan, nhưng nếu không có người hỗ trợ, làm sao ngươi thực hiện được? Thử hỏi, trên đời này còn ai hiểu rõ quá khứ của nghĩa phụ ta hơn ta? Cầu ngươi, hãy để ta ở lại đi mà!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT