Nghe ý tứ trong lời nói của Phượng Uyên, dường như xem thường quân Mạnh gia, Diêm Tiểu Huỳnh không khỏi thử hỏi: “Nếu biết dụng binh, sao lại gọi họ là đám ô hợp?”
Phượng Uyên nghe câu này, liếc nhìn Diêm Tiểu Huỳnh một cái, khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Diêm Tiểu Huỳnh cùng vị Đại hoàng tử này đã ở bên nhau cả ngày, dần dà cũng có thể phân biệt được vài phần ý cười sâu cạn của hắn. Nàng bèn hỏi: “Có gì đáng cười như vậy?”
“Không có gì.” Phượng Uyên bước nhanh về phía trước, giọng nói bình thản: “Quân Mạnh gia số lượng không nhiều, chỉ dựa vào sự quen thuộc địa hình mà vận dụng mưu lược để chiếm lợi. Họ vốn không thể gây ra chuyện gì lớn. Chỉ vì quân đội địa phương vô năng, lại thêm lưu dân khắp nơi, mới khiến họ ngày càng lớn mạnh. Thậm chí, họ còn khiến quân đội của Trần Nặc, vốn nên trấn thủ biên cảnh Đại Phụng và Ngụy Quốc, phải điều động đến đây. Giết gà mà dùng dao mổ trâu, thật là lãng phí!”
Tuy những lời Phượng Uyên nói đều đúng, nhưng nghe một hoàng tử chưa từng trải qua chiến trận lại trào phúng quân Mạnh gia như vậy, Diêm Tiểu Huỳnh không khỏi cảm thấy thật ức chế!
Nàng bèn hỏi tiếp: “Vậy ngươi nghĩ, đại quân của Trần Nặc nên đi nơi nào mới không lãng phí?”
Phượng Uyên không đáp, mà chỉ nhặt một bó củi khô trên mặt đất, rồi xách thùng gỗ do người hầu mang tới, bước về phía bờ sông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play