Phượng Uyên dường như cảm nhận được ánh mắt của Diêm Tiểu Huỳnh, khẽ nghiêng đầu nhìn nàng. Vị lang quân trẻ tuổi với sống mũi cao thẳng và vầng trán tạo nên đường nét hoàn mỹ, khiến đôi mắt hắn càng thêm thâm trầm, sâu thẳm.
Nếu là ngày thường, Diêm Tiểu Huỳnh hẳn sẽ nở nụ cười ngọt ngào, dựa vào vai hắn một cách vô tư, cà lơ phất phơ mà hỏi: “Đại điện hạ định làm gì, nói ta nghe với.”
Phượng Uyên dường như bị nụ cười rạng rỡ của nàng làm cho lóa mắt, ánh nhìn dừng lại trên đôi môi đỏ thắm tựa cánh hoa của nàng. Bình thường, nữ lang này vẫn hay nói chuyện một cách vô tư, không chút e dè, không chỉ với hắn mà ngay cả với Mộ Hàn Giang cũng thế.
Chỉ có điều, khi ấy nàng thường mặc nam trang, trông như một tiểu lang quân nghịch ngợm, mang theo vài phần hồn nhiên, ngây thơ. Nhưng có lẽ nàng đã quên, giờ đây nàng đang khoác lên mình bộ váy lụa, mái tóc dài buông xõa tựa mây, động tác như vậy lại toát lên chút quyến rũ, mê hoặc lòng người.
Dẫu vậy, Phượng Uyên không định nhắc nhở nàng. Hắn chỉ miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt nàng, trở lại với tấm bản đồ quân sự trên bàn, trầm giọng hỏi: “Ngươi hiểu binh pháp sao?”
Một người bên ngoài chỉ là tiểu thương buôn muối, làm sao lại liên quan đến binh pháp?
Diêm Tiểu Huỳnh không đổi sắc mặt, mỉm cười đáp: “Từ nhỏ ta đã thích nghe kể chuyện, rảnh rỗi cũng từng lật qua vài cuốn sách binh pháp. Lại được Cát tiên sinh chỉ điểm đôi ba ngày, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là lý thuyết suông. Vì thế, ta muốn nghe đại hoàng huynh chia sẻ cao kiến.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play