Mười năm trôi qua như một giấc mộng dài không lối thoát. Tôi cứ múa. Cứ đi. Cứ sống. Cứ cố quên.

Và rồi, vào một chiều hè oi nồng, tôi trở lại Việt Nam.

Báo chí đưa tin rầm rộ: “Vũ công gốc Việt nổi tiếng quốc tế – Nguyễn An – về nước biểu diễn tại Nhà hát Lớn Hà Nội.”

Tôi cười nhạt khi nhìn tên mình trên poster. Nguyễn An — cái tên ấy, chỉ có bà nội là người cuối cùng từng gọi bằng giọng trìu mến, nay vang lên như một người xa lạ.

Tôi về trong bộ váy trắng đơn giản, không mang theo gì ngoài dải lụa bạc màu và cây kẹp tóc năm xưa. Trái tim tôi lặng như mặt nước. Tôi đã nghĩ mình đủ mạnh để không bị quá khứ khuấy lên nữa.

Nhưng tôi đã sai. Rất sai.

Buổi tổng duyệt hôm ấy, tôi bước ra sân khấu để làm quen không gian. Dưới khán phòng, ê-kíp đạo diễn, truyền thông, nhà tài trợ ngồi rải rác. Tôi xoay một vòng chậm rãi, dừng lại đúng giữa sàn gỗ, vừa ngẩng lên thì…

Ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt đó.

Tôi chết lặng.

Anh đứng ở hàng ghế thứ ba, vest đen lịch lãm, tóc vuốt gọn, gương mặt trưởng thành đến không nhận ra — nhưng đôi mắt… vẫn là đôi mắt từng nhìn tôi xuyên qua giàn mướp, từng dõi theo điệu múa dưới trăng năm ấy.

Minh.

Tôi không kịp chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Đôi chân tôi muốn khuỵu. Tay run đến nỗi không giữ được dải lụa.

Anh đứng lên. Bước về phía tôi. Bước chân vẫn chậm rãi như khi còn là cậu thiếu niên bên biển. Nhưng giờ đây… anh khoác lên người hơi thở của một người đàn ông quyền lực, chín chắn, và quá xa vời.

— “An.”

Giọng anh khàn đặc. Vẫn ấm. Vẫn như giọng đàn violin đầu đông năm ấy. Nhưng giờ đây, nó làm tim tôi lạc nhịp đi mất.

Tôi không nói gì. Không cười. Cũng không khóc.

Tôi xoay người, định bước đi.

Thì một giọng nữ vang lên:

— “Minh, anh quên giới thiệu em à?”

Tôi dừng lại. Quay đầu.

Người phụ nữ ấy bước tới, tay khoác hờ lên tay anh — nhẹ nhàng mà chắc nịch. Cô mặc váy đỏ nhung, son đỏ thẫm, từng cử chỉ toát lên sự tự tin của người đã sở hữu điều gì đó từ lâu.

— “Chào em, anh Minh từng kể nhiều về em. Anh là bạn học cũ của em đúng không?”

Cô chìa tay ra.

— “Em có thể gọi chị là Gia Linh. Vị hôn thê của anh ấy.”

Vị hôn thê.

Hai từ đó như tiếng chày nện vào tim tôi. Không ai nói gì. Không ai giải thích. Chỉ là… tôi thấy lòng mình như vỡ ra thành nghìn mảnh nhỏ.

Tôi gật đầu, bắt tay cô ấy, tay lạnh như đá.

— “Vâng. Rất vui…được gặp chị.”

Minh vẫn đứng đó, lặng im. Không nắm tay tôi, không giữ tôi lại, không một lời thanh minh.

Tôi hiểu.

Dù anh có trở lại. Nhưng anh… đã không còn là anh của ngày xưa ấy.

Tối hôm ấy, tôi về phòng khách sạn. Tắt điện. Ngồi gục bên cửa sổ suốt đêm, nhìn Hà Nội đổ mưa phùn lất phất ngoài kia. Tôi mở điện thoại, vào thư mục cũ nhất trong máy — nơi chỉ có vài tấm ảnh chụp từ thời học sinh.

Một tấm là tôi cười, đứng bên giàn mướp, tay cầm trái hái được. Sau lưng là bóng ai cầm cây đàn violin, mắt không nhìn ống kính mà chỉ dõi theo tôi.

Tôi phóng to ảnh.

Góc ảnh mờ, nhưng ánh mắt ấy rõ ràng hơn bất kỳ lời yêu nào.

Nước mắt cứ thi nhau trượt dài….

Hôm sau, buổi phỏng vấn trực tiếp trên truyền hình được tổ chức. Tôi khoác áo dài trắng, trang điểm nhẹ, ngồi giữa hàng ghế chính. MC hỏi tôi:

— “Chị từng nói múa là cách để sống lại những ký ức. Vậy có ký ức nào chị chưa bao giờ dám múa lại không?”

Tôi cười, rất nhẹ.

— “Có. Một điệu múa dưới trăng. Vì lần ấy… có người đàn ông ngồi dưới đó. Và tôi không chắc… anh ấy còn muốn xem nó nữa không.”

Khán giả cười nhẹ. Chỉ có Minh, ngồi ở hàng ghế sau, lặng người. Ánh mắt anh rối như những sợi dây đàn bị kéo lệch.

Tối hôm đó, tôi múa thật nhanh. Nhanh lắm. Mỗi động tác như tua đi tua lại hàng nghìn lần ký ức đã phủ bụi năm ấy. Và lần đầu tiên, tôi… ngã trên sân khấu.

Không phải vì sai kỹ thuật. Mà vì trong khoảnh khắc xoay người, tôi đã nhìn thấy anh — đứng dậy, bước về phía tôi.

Và tôi biết, tôi vẫn chưa thôi yêu anh.

Một đoạn trích từ nhật ký của Minh, rơi ra từ một bức thư chưa gửi:

“An à, em biết không?

Anh chưa bao giờ quên em.

Nhưng để có thể tiếp tục nhìn em múa từ xa, anh phải chọn rời xa em…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play