Mùa thu năm ấy, gió về lạnh hơn thường lệ. Gió cuốn theo từng cánh lá xoài rơi lả tả bên hiên, như thể trời cũng muốn gói ghém điều gì, và mang đi xa khỏi tôi mãi mãi.
Bà nội tôi bệnh lâu rồi. Mỗi lần ho, tiếng vang lên như gió quật vào mái nhà rệu rã. Bà vẫn giấu tôi, vẫn cười, vẫn nói:
— “Bà chưa chết được đâu, còn phải sống xem cháu gái bà múa trên tivi kìa.”
Nhưng tôi biết. Mắt bà ngày càng mờ, bước đi ngày càng chậm, tay run rẩy đến nỗi không cầm nổi chén cháo loãng.
Minh thường đến nhà tôi vào mỗi chiều. Cậu nhổ tóc bạc cho bà, pha thuốc, kể mấy câu chuyện nhỏ. Bà thích cậu. Mỗi lần cậu rời đi, bà hay bảo:
— “Thằng nhỏ này, thương con lắm đó. Nó nhìn con như cha mày hồi xưa nhìn mẹ mày.”
Tôi cười. Nhưng không dám nhìn lâu vào ánh mắt Minh. Vì mỗi lần nhìn, tôi thấy lòng mình dậy lên thứ gì đó như sợ, như mơ, như khát vọng và tuyệt vọng cùng một lúc.
⸻
Một tối, tôi đi học về, thấy cửa nhà mở toang, đèn chưa bật. Bà nằm nghiêng trên giường, tấm chăn trượt khỏi ngực.
Tôi gọi mãi, gọi mãi. Bà không bao giờ trả lời tôi nữa. Không còn móm mém cười từ ái, “ An về rồi hả con!”
Cháo trên bàn nguội lạnh. Và tay bà… đã lạnh hơn cả gió ngoài kia.
Tôi ngã quỵ. Đầu óc trống rỗng. Mọi âm thanh tan vỡ.
Minh đến khi tôi đang ôm bà khóc nghẹn. Cậu không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh, đưa tay quàng vai tôi. Một cái ôm rất nhẹ, nhưng đủ để tôi gục đầu vào vai cậu mà khóc như chưa bao giờ được khóc.
Hàng xóm phụ tôi lo hậu sự. Tôi mặc áo tang, đốt hương, quỳ dưới chân quan tài bà suốt đêm. Minh luôn ngồi sau lưng tôi, lặng thinh nhìn tôi, nỗi lòng chất chứa nhiều điều muốn nói.
Tôi không còn gì. Không cha. Không mẹ. Giờ mất cả bà — người cuối cùng gọi tôi là “con nhỏ của bà”.
Tang lễ xong, tôi ngồi một mình trên ghế đá sau nhà. Trăng vẫn tròn như hôm nào, nhưng ánh sáng hôm nay… lạnh lẽo đến lạ.
Tôi mất hồn mất vía mấy hôm liền, chợ không buồn đi, trường không buồn đến. Giàn mướp bà trồng như hiểu lòng tôi, lá vàng úa thi nhau rơi rụng đầy sân.
Minh mang đến cho tôi một tấm phong bì.
— “Tớ để dành tiền học thêm. Tớ… muốn cậu tiếp tục học múa.”
Tôi ngẩng lên, mắt đỏ hoe:
— “Tớ không còn ai để múa cho nữa.”
Minh siết nhẹ bàn tay tôi:
— “Múa cho chính cậu, cho người thân của cậu trên trời, cho cái ước mơ cậu từng có.”
Tôi bật cười, chua xót:
— “Ước mơ à? Ước mơ của tớ giờ nằm trong hũ tro sau vách. Tớ chỉ còn lại một cái chợ cá và cái thân đầy nợ.”
Minh nhìn tôi, rất lâu. Rồi nói, giọng gần như run rẩy:
— “Vậy… để tớ là người thân mới, được không? Tớ sẽ là ‘ai đó’ để cậu tiếp tục sống
Lần đầu tiên, cậu nói câu giống như một lời tỏ tình. Nhưng tôi quá đau để cảm nhận.
Tôi chỉ khóc. Không trả lời.
Và đó cũng là đêm cuối cùng Minh ngồi lại bên tôi rất khuya, rất khuya, đến khi sương sớm dần đậu lại trên những ngọn cỏ đầu hè.
Đêm đó, Minh nhìn tôi rất lâu, rất lâu, ánh mắt như muốn nói nhiều điều, nhưng tôi mãi thu mình để gặm nhấm nỗi đau của mình mà chưa một lần trông thấy.
⸻
Vài ngày sau, tôi đến trường. Nhưng Minh không còn ngồi chỗ cũ. Bàn trống. Sách vở biến mất. Tin đồn lan ra:
“Minh bị gọi về thành phố.”
“Ba cậu ta muốn cậu học trường quý tộc.”
“Vị hôn thê của cậu ta sắp chuyển về sống cùng để ‘làm quen’. Ai dui, sao mà mới bây lớn đã có vợ thế này?!!”
Tôi không tin. Không muốn tin. Nhưng Minh không nhắn nhủ. Không viết thư. Không để lại gì ngoài khoảng trống ghế bên cạnh.
Tôi đến con hẻm sau chợ, nơi cậu từng kéo đàn. Căn phòng trống không. Cây đàn biến mất. Tiếng nhạc im bặt. Như chưa từng tồn tại.
Tối hôm đó, tôi ra biển. Một mình. Trăng vẫn sáng. Gió vẫn thổi. Nhưng không còn bản nhạc nào nữa. Không còn tiếng đàn, không còn người ngồi nhìn tôi múa.
Tôi đứng rất lâu. Rồi gỡ dải lụa cũ, gấp lại, đặt xuống cát. Gấp chặt. Như gấp lại giấc mơ mà tôi không còn đủ niềm tin để giữ.
⸻
Một tuần sau, tôi nhận được phong bì từ bưu điện huyện. Không đề tên người gửi. Bên trong là phiếu thanh toán viện phí bà tôi, và một suất học bổng đặc biệt từ một tổ chức quốc tế. Họ mời tôi du học ngành múa tại Pháp.
Tôi bật khóc. Không vì vui. Mà vì hiểu — Minh đã làm tất cả. Dù không để lại một lời.
Cậu đi rồi. Nhưng lại ở bên tôi theo một cách rất khác.
Và tôi… bắt đầu bước ra thế giới, với một trái tim không nguyên vẹn.
“Người ta hay hỏi tôi: vì sao em múa buồn đến thế?
Tôi chỉ mỉm cười: vì có một người đàn ông, từng ở bên tôi như ánh trăng — sáng, nhưng ánh trăng mãi trên cao, có cố thế nào cũng không nắm lấy được.