Năm tôi mười ba tuổi, làng chài vào mùa hoa muống biển nở tím cả bờ cát. Những sợi dây bò lan mềm mại như dải lụa trời, uốn cong theo vết chân người ra khơi sớm. Trong khu vườn nhỏ sau nhà, giàn mướp mà bà tôi trồng cũng bắt đầu trổ hoa. Những bông mướp vàng tươi, run rẩy đón nắng như mảnh ký ức ngày cũ rơi vãi trong tim tôi.

Tôi vẫn đi học đều đặn, vẫn gói cơm muối mè cho bữa trưa, vẫn bán rau ngoài chợ mỗi sáng để có tiền mua thuốc cho bà. Nhưng những ngày ấy… hình như nắng rực rỡ hơn. Vì tôi đã có Minh.

Minh đã không còn là cậu bé lạnh lùng ngồi lặng giữa lớp. Cậu vẫn ít nói, nhưng mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt ấy như có cả bầu trời nắng trong. Cậu vẫn kéo đàn, nhưng mỗi bản nhạc là một điều không nói – những nỗi buồn cũ giờ hóa thành giai điệu, dịu dàng như ngón tay chạm vào lòng tôi.

Chúng tôi không bao giờ gọi nhau là “người yêu”. Không có ai tỏ tình. Không một lời thề thốt. Nhưng tình cảm ấy, ngấm vào từng câu chuyện, từng cái nhìn, từng ly nước tôi đưa, từng lần cậu che áo cho tôi giữa trời mưa.

Một chiều tháng sáu, trời đỏ rực như bức tranh cháy nắng. Tôi đang hái mướp, tay lấm bùn, áo dính nhựa lá, thì nghe tiếng bước chân quen thuộc sau lưng.

— “Tớ phụ với.”

Minh nói, cầm cái rổ nhỏ, rướn người hái trái mướp to tướng treo lủng lẳng trên cao. Bàn tay cậu thon dài, cơ thể thoang thoảng hương thơm nước xả mơi, tươi mát như nụ cười của cậu.

Tôi ngẩng lên nhìn. Cậu đứng ngược nắng, mái tóc khẽ rối, vầng trán ánh lên sắc vàng nhạt. Tôi bỗng giật mình. Từ bao giờ… Minh cao hơn tôi hẳn một cái đầu?

— “Tay cậu bị xước kìa.”

Minh đưa tay tôi lên gần, thổi nhẹ vào vết xước đỏ trên ngón út.

Tôi cảm giác tim mình trật nhịp. Rất khẽ. Nhưng cũng rất thật.

Minh cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt cậu lấp lánh gì đó mà tôi không dám gọi tên. Cậu đưa tay vén một cọng tóc dính trên má tôi, giọng trầm và khàn:

— “An nè… nếu tớ đi xa, cậu có giận không?”

Tôi sững lại. Một cơn gió thổi qua làm mấy bông mướp rơi xuống chân.

— “Minh đi đâu thế?”

Cậu không trả lời. Chỉ nhìn lên trời.

Tôi gượng cười:

— “Nếu cậu đi vì ước mơ, tớ sẽ không giận. Nhưng nếu đi vì… từ bỏ tớ, tớ sẽ giận cả đời.”

Minh nhìn tôi thật lâu. Rồi cậu gật đầu, như ghi nhớ một lời thề không cần thốt ra.

Tối hôm đó, trăng lại tròn. Gió vẫn nhẹ. Sóng biển yên lặng như đã ngủ quên.

Tôi và Minh ra bãi biển cũ, nơi ngày xưa tôi từng múa một mình dưới trăng, nơi lần đầu cậu gọi tên tôi.

Tôi mang theo dải lụa cũ, quấn quanh tay. Minh mang theo violin.

Không ai nói gì. Tôi đứng dậy, dang tay. Vạt áo dài lay động. Trăng rọi lên mặt biển như con đường dát bạc, tôi bước nhẹ lên con đường ấy bằng những bước chân múa chập chờn như mây, như gió, như nàng tinh linh nhỏ tung tăng trên những nụ hoa sớm.

Minh ngồi đó, đàn ngân lên. Không bản nhạc nào cụ thể. Chỉ là tiếng lòng mình.

Tôi quay một vòng, gió thổi vạt áo bay lên. Dưới ánh trăng, mái tóc tôi như dòng sông đổ dài, còn tiếng đàn cậu… chính là dòng chảy của những điều chưa dám nói.

Khi bài múa kết thúc, tôi quay lại, thấy cậu đứng đó, tay vẫn giữ cây đàn, mắt hơi rưng.

— “Cậu vừa múa điệu đẹp nhất tớ từng thấy.”

— “Cậu vừa đàn bản buồn nhất tớ từng nghe.”

— “Vì đó là bản nhạc tớ viết cho cậu.”

— “Vì đó là điệu múa tớ múa cho cậu.”

Chúng tôi nói cùng lúc. Rồi im bặt. Một khoảng lặng rất dài.

Minh bước lại gần, rất gần. Đến khi tôi nghe được hơi thở cậu.

Cậu cúi xuống, thì thầm:

— “An… nếu một ngày tớ không thể bảo vệ cậu, xin hãy tha thứ cho tớ. Nhưng cậu hãy chắc chắn rằng, cậu là điều tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho tớ.”

Tôi không hiểu. Chỉ lắc đầu:

— “Tớ không cần cậu bảo vệ. Tớ chỉ cần cậu đừng biến mất khỏi tớ.”

Minh mỉm cười, nụ cười ấy như vụn trăng rơi xuống khóe mắt.

— “Vậy tớ hứa. Khi nào trăng tròn, tớ sẽ trở lại. Để cùng cậu múa một lần nữa.”

Tối đó, tôi về nhà, nằm trên giường cũ, tay vẫn nắm chặt dải lụa.

Tôi không biết mình đã “lớn” từ lúc nào. Chỉ biết… tôi đã biết nhớ một người.

Và đôi khi, nhớ một người…còn khắc cốt ghi tâm hơn cả yêu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play