Có lẽ chính năm chữ “Vì nhân dân phục vụ” đã cho cậu can đảm, Lương Cửu Thiện khàn giọng nói:
“Cảnh sát Ngụy, Tiền Đại Vinh bắt nạt cháu không phải lần đầu. Hắn thường xuyên ném cặp cháu ở trường, giẫm lên sách vở của cháu. Hắn còn cùng mấy đứa khác đẩy cháu vào nhà vệ sinh, không cho học, thậm chí dìm cháu xuống ao, ép uống nước bẩn. Lần này cháu đánh nhau với cậu ta là vì cậu ta nói mấy câu quá ghê tởm, cháu mới…”

Tiền Đại Vinh và Lương Cửu Thiện là bạn cùng lớp, đều mười lăm tuổi. Nhưng Đại Vinh phát triển sớm, thân hình vạm vỡ, mép đã lún phún râu. Hắn nghe Lương Cửu Thiện tố cáo mà mặt không biến sắc, còn huýt sáo trêu ngươi:
“Lương Cửu Thiện, chị mày phát triển ngon lành như vậy, bộ ngực trắng nõn nhảy nhót quyến rũ người khác, thế mà lại trách tao?”

Lương Cửu Thiện tức đến đỏ cả mắt, không nói không rằng, lao lên đấm thẳng vào mặt Tiền Đại Vinh:
“Đồ khốn! Tao đấm chết mày – đồ lưu manh hạ đẳng!”

Tiền Đại Vinh trừng mắt, giận dữ, giơ chân đá trả:
“Đm, dám đánh ông mày?”

Ngụy Trường Phong phản xạ nhanh như chớp, tay dài đưa ra kéo Lương Cửu Thiện lùi lại, tránh được cú đá của Đại Vinh.

Trong lòng Lương Cửu Thiện như có ngọn lửa giận đang bùng cháy, vẫn muốn xông lên nhưng bị Ngụy Trường Phong giữ chặt tay:
“Bình tĩnh! Đừng kích động!”

Đúng lúc ấy, một bóng người lao nhanh vào – chính là mẹ của Tiền Đại Vinh, Triệu Diễm Hồng, vừa nghe tin đã chạy đến. Bà ta chỉ thẳng mặt Lương Cửu Thiện, giọng the thé:
“Thằng ranh con không cha không mẹ dạy dỗ! Mày dám đánh con tao?”

Cha của Tiền Đại Vinh, Tiền Kiến Thiết, cũng bước vào sảnh. Ông ta nhíu mày, quay sang Ngụy Trường Phong:
“Cảnh sát Ngụy, tôi tận mắt thấy, chính Lương Cửu Thiện ra tay trước, đấm thẳng vào mắt thằng bé nhà tôi. Rất độc ác. Ngay trong đồn công an mà còn như thế, thì ở trường chắc là một đứa ngỗ ngược! Không giáo dục cẩn thận, tương lai không chừng thành tội phạm giết người đấy!”

Có cha mẹ bênh vực, Tiền Đại Vinh liền lăn ra ăn vạ, tay che mắt, la lớn:
“Ai da, mắt tôi! Bị đánh mù rồi! Tôi muốn báo cảnh sát!”

Thấy con tru tréo, Tiền Kiến Thiết vội vàng kiểm tra vết thương và vỗ về con trai. Còn Triệu Diễm Hồng thì xông lên, mắng Lương Cửu Thiện không ngớt. Mắng từ đầu đến cuối không lặp câu nào, giọng the thé như dao cứa tai khiến ai nấy đều nhức đầu.

Cảnh vụ đại sảnh đồn công an lập tức náo loạn.

“Im hết! Đây là đồn công an, không phải cái chợ!” Ngụy Trường Phong quát lớn, giọng nghiêm khắc.
“Tiền Đại Vinh vừa mở miệng xúc phạm phụ nữ, đáng lẽ các vị làm cha mẹ phải nghiêm khắc dạy dỗ. Còn cậu…”

Ngụy Trường Phong quay sang Lương Cửu Thiện:
“Dù có tức giận đến đâu cũng không được ra tay đánh người, nhất là ngay tại đồn công an. Có lý thành vô lý, cậu hiểu chứ?”

Tiền Kiến Thiết quen xử lý mấy việc thế này, cười cười bước tới đưa bao thuốc mời Ngụy Trường Phong, nhưng bị từ chối. Anh ta tiện tay kẹp luôn bao thuốc lên tai:
“Được rồi được rồi, cảnh sát Ngụy, chúng tôi nghe theo anh hết. Thằng Đại Vinh sai, về nhà chúng tôi sẽ dạy dỗ lại.”

Triệu Diễm Hồng thì vẫn hằm hằm nhìn Lương Cửu Thiện:
“Nó suýt làm mù mắt con tôi, chuyện này tính thế nào?”

Tiền Kiến Thiết đã xem qua vết thương của con trai, thấy không nghiêm trọng. Ngược lại, Lương Cửu Thiện thì khóe môi rớm máu, mặt sưng tím. Ông ta lấy ra 200 tệ, cười giả lả nói như người hòa giải:
“Thôi nào, đều là con nít, cãi nhau là chuyện thường, có gì đâu mà phải làm lớn vậy? Tôi thay mặt Đại Vinh xin lỗi, bồi thường cậu ta hai trăm, được không?”

Triệu Diễm Hồng thấy chồng ra hiệu, đành hừ lạnh một tiếng rồi nhổ một bãi nước bọt về phía Lương Cửu Thiện:
“Xem mày là đồ không cha không mẹ, thiếu dạy dỗ, lần này tao tha cho! Nhưng sau này mà còn động vào con tao, tao cho mày thôi học luôn, tin không?”

Tiền Đại Vinh nhìn Lương Cửu Thiện với vẻ đắc ý, ánh mắt đầy thách thức như muốn nói:
"Thấy chưa? Tao đã bảo mày không đấu lại tao mà!"

Bốp! – Ngụy Trường Phong đập mạnh xuống bàn tiếp dân:
“Triệu Diễm Hồng! Đây là buổi điều giải, không phải nơi để bà tiếp tục khiêu khích! Bà hiểu chưa?”

Kim Ô Lộ đồn công an nằm ở phía bắc thành phố, khu vực này chủ yếu là xí nghiệp quốc doanh, mấy năm gần đây cải cách, dân tình bất ổn, tội phạm lặt vặt nhiều, cảnh sát làm không kịp thở. Vì một vụ vị thành niên đánh nhau mà bị kéo dài thế này, Ngụy Trường Phong đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Bàn tiếp dân của đồn là loại cũ kỹ, xây bằng gạch đỏ, trát xi măng. Cú đập tay của Ngụy Trường Phong vang lên nặng nề, khiến ai nấy phải im lặng.

Triệu Diễm Hồng giật giật lông mày, liếc sang chồng rồi miễn cưỡng ngậm miệng.

Tiền Kiến Thiết liên tục gật đầu:
“Đúng đúng, cảnh sát Ngụy nói phải. Vợ tôi nói nặng lời quá.”
Rồi ông quay sang Lương Cửu Thiện:
“Cháu học giỏi, thi vào Nhất Trung là chuyện chắc rồi, sao mà phải thôi học được? Thế này nhé, tôi sẽ liên hệ trước với hiệu trưởng trường Nhất Trung, xin cho cháu giảm học phí. Trong xưởng mỗi tháng sẽ trợ cấp sinh hoạt cho cháu một khoản, thấy sao?”

Yến Thành Nhất Trung – chính là giấc mơ của Lương Cửu Thiện.

Trường này nổi tiếng toàn thành phố, giáo viên giỏi, cơ sở vật chất tốt, ký túc xá hiện đại, tỷ lệ đậu đại học trọng điểm lên tới 40%. Vào được Nhất Trung gần như là đặt một chân vào cổng đại học.

Năm ấy, Lương Thất Xảo – chị của cậu – cũng đủ điểm vào Nhất Trung. Nhưng để chăm lo cho em trai, cô chấp nhận ở lại trường con em xưởng dệt học tiếp.

Ước mơ của chị là sau khi thi đại học sẽ rời khỏi Yến Thành, còn cậu – Lương Cửu Thiện – sẽ được vào Nhất Trung, sống nội trú trong ký túc xá tốt nhất thành phố.

Chỉ là… học phí ở Nhất Trung rất cao. Chi phí sinh hoạt cũng vậy. Chỉ cần nghĩ đến thôi là Lương Thất Xảo đã thấy đau đầu…

Miễn giảm học phí, trợ cấp sinh hoạt — điều kiện ấy với một đứa trẻ như Lương Cửu Thiện, vừa khao khát được tiếp tục đi học, vừa muốn giảm bớt gánh nặng kinh tế cho chị gái — hấp dẫn đến mức không thể chối từ.

Trong lòng Lương Cửu Thiện không ngừng giằng xé. Ngọn lửa bùng lên trong ngực cậu càng lúc càng dữ dội. Cậu muốn hét lên, muốn phản kháng, muốn ngẩng cao đầu, cứng rắn mà nói với Tiền Kiến Thiết một câu: "Đừng hòng mua chuộc tôi! Tôi tuyệt đối không tha thứ cho Tiền Đại Vinh."

Nhưng… cậu muốn đi học. Cậu muốn chị gái yên tâm mà theo đuổi ước mơ của mình.

Lương Cửu Thiện siết chặt cổ áo sơ mi, để mặc cho chiếc khuy kim loại lạnh ngắt đâm sâu vào lòng bàn tay — sắc bén đến mức rớm máu.

Tiền Kiến Thiết cười cợt, “Lương Cửu Thiện, vậy là cháu tha thứ cho Tiền Đại Vinh rồi, đúng không?” Trong giọng nói mang theo vẻ đắc ý — đắc ý vì đã nhìn thấu được lòng người. Chỉ là một thằng nhóc thôi mà, ném ra vài món lợi, gập lưng ngay.

“…Vâng.” Khó khăn bật ra một chữ, Lương Cửu Thiện cúi đầu.

Coi như hai bên đã hòa giải. Sảnh lớn đồn công an cuối cùng cũng trở nên yên ổn. Ngụy Trường Phong thở phào, ra hiệu cho Lý Chấn Lương lấy bản điều giải ra, viết mấy dòng rồi đưa tới: “Được rồi, nếu đôi bên đồng thuận hòa giải, thì ký tên ở đây đi.”

Đứng bên cạnh, Khương Lăng thấy rõ sự đau đớn và bất lực trong ánh mắt của Lương Cửu Thiện.

Cậu còn quá nhỏ, chưa hiểu hết sự tàn khốc của lòng người.

Những lần cậu lùi bước hôm nay, rồi sẽ trở thành những mũi dao trong tương lai quay lại đâm chính mình.

Khương Lăng không thể trách đồn công an xử lý theo hướng “làm dịu tình hình”.

Bốn năm làm việc tại đây, dù không trực tiếp tham gia điều tra nhiều vụ việc, nhưng cô hiểu rõ cách vận hành nội bộ. Ngụy Trường Phong, 40 tuổi, là một cảnh sát kỳ cựu. Ông biết rằng “nghi ngờ cũng không nên ép buộc", xử lý những vụ tranh chấp kiểu này thường phải giữ thái độ hòa giải, tránh để mọi chuyện leo thang rồi dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn.

Khương Lăng từng thắc mắc: Tại sao cứ phải nhún nhường như vậy? Ngụy Trường Phong đã từng bảo cô:
“Lúc còn trẻ, tôi cũng như cô, thấy chuyện là lao vào. Có lần xử lý vụ bạo hành gia đình, tôi bắt thằng chồng giam nửa tháng. Không ngờ vì bị sa thải, nó tức quá về nhà đâm chết vợ. Từ đó về sau, tôi chỉ muốn tránh cho mọi chuyện thành bi kịch.”

Khương Lăng hiểu cách làm của ông Ngụy. Nhưng lần này, vụ việc quá đặc biệt.

Tiền Kiến Thiết rõ ràng đang vẽ “bánh vẽ” để dụ Lương Cửu Thiện — chưa nói đến việc những trợ cấp đó có thành sự thật không, dù có thành thì cũng là tiền công quỹ, nhà họ Tiền chẳng mất gì ngoài hai trăm tệ.

Còn Tiền Đại Vinh? Đến một lời xin lỗi cũng không có. Thái độ thì ngạo mạn, chẳng bị xử phạt gì dù đã nhiều lần hành hung.

Không có hậu quả, thì làm sao người như hắn có thể thay đổi?

Ngược lại là Lương Cửu Thiện. Dù đồng ý ký vào đơn hòa giải, trong lòng cậu chỉ có uất ức và tủi nhục. Cậu là đứa có gan đứng lên, nếu không đã chẳng chạy thẳng từ trường học đến đồn công an. Nhưng hiện thực phũ phàng đang bắt cậu phải cúi đầu.

Sự mâu thuẫn đó sẽ dày vò cậu suốt đời, đến mức sau này, khi chị gái mất đi, cậu sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Cậu bỏ học, đeo đuổi sự thật suốt 6 năm — là vì thù hận, cũng là một hình thức trừng phạt bản thân.

“Nếu chị tôi còn sống…”
Lời thì thầm ấy của cậu, Khương Lăng nghe rất rõ.

Làm thế nào để giúp Lương Cửu Thiện, để cuộc đời cậu không trượt vào bi kịch như kiếp trước?

Sau khi trọng sinh, Khương Lăng biết rõ: dù Luật Bảo vệ Trẻ vị thành niên đã có hiệu lực từ năm 1992, nhưng vẫn còn quá nhiều kẽ hở. Nhận thức xã hội còn hạn chế, hệ thống bảo vệ chưa đầy đủ, pháp luật thiếu sức răn đe… đó là lý do Tiền Đại Vinh chẳng hề biết sợ.

“Lão Ngụy.” Khương Lăng khẽ gọi.

“Gì thế, Tiểu Khương?” Ngụy Trường Phong ngẩng lên nhìn cô.

Cô vừa mới về đồn hơn một tháng, lại là nữ cảnh sát duy nhất, nên được Diêu sở trưởng ưu ái, chỉ cho làm hồ sơ và công văn. Cô ít nói, thường ngày không mấy khi chủ động giao tiếp, nay lại lên tiếng khiến Ngụy Trường Phong hơi bất ngờ.

Khương Lăng mím môi, gương mặt nghiêm túc không có lấy một nụ cười:
“Lão Ngụy, cho tôi tham gia xử lý vụ này được không?”

Kim Ô Lộ đồn công an chỉ có 12 cảnh sát biên chế, phân công không quá cứng nhắc, thường hay hỗ trợ lẫn nhau. Ngụy Trường Phong vốn đã định kéo Khương Lăng vào tổ xử án vì thỉnh thoảng cũng cần nữ cảnh, nay thấy cô chủ động, lập tức đồng ý:

“Được, vậy theo tôi, làm quen trước với quy trình xử lý vụ việc.”

Trong lúc Khương Lăng và Ngụy Trường Phong trao đổi, cảnh sát trực Lý Chấn Lương đưa ghi chép ra, ra hiệu cho Tiền Đại Vinh ký tên, sau đó gọi Lương Cửu Thiện đến.

Cậu nhìn vào cuốn sổ ghi chép, đờ người. Hồi lâu không viết được chữ nào.

“Ngụy cảnh sát, nếu đã hòa giải xong rồi, chúng tôi xin phép về trước, nhà máy còn khối việc.” Tiền Kiến Thiết xen vào, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Khương Lăng.

Ngụy Trường Phong chưa kịp phản ứng, Khương Lăng đã cất tiếng trước:
“Các người chưa được đi. Tôi còn chuyện cần nói.”

Giọng cô nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng — khiến Tiền Kiến Thiết không hiểu sao lại thấy căng thẳng.

Kiếp trước, Khương Lăng đã tiếp xúc hàng trăm tội phạm, chỉ cần liếc một cái là biết người đó thật tâm hối lỗi hay chỉ là giả vờ. Cặp mắt ấy, đủ khiến người chột dạ không dám nhìn thẳng.

“À, được.” Tiền Kiến Thiết khựng lại, như bị điều khiển bằng phản xạ. Mấy chục năm ở xưởng, từng chứng kiến đủ loại người, không ngờ lại bị áp lực bởi một cô gái trẻ trông có vẻ mong manh yếu ớt.

Triệu Diễm Hồng thì khác, ánh mắt khinh khỉnh đầy kiêu ngạo quét qua Khương Lăng. Cái kiểu nhìn ấy giống hệt khi bà ta nhìn Lương Cửu Thiện — ba phần coi thường, ba phần chế giễu, bốn phần ngạo mạn.

“Mày là cái thá gì? Ngụy cảnh sát còn chưa lên tiếng, mày tưởng mày là sếp chắc?”
Triệu Diễm Hồng là người trong công hội nhà máy dệt, thường hỗ trợ công an giải quyết tranh chấp công nhân. Bà ta biết rõ Khương Lăng mới vào ngành, chẳng có quyền lên tiếng, nên chẳng kiêng nể gì.

Ngụy Trường Phong lập tức đứng ra bảo vệ:
“Các người làm gì vậy? Đây là cảnh sát chính thức của đồn chúng tôi. Cô ấy bảo ở lại, thì phải ở lại! Lương Cửu Thiện còn chưa ký tên, các người sốt ruột cái gì?”

Lương Cửu Thiện vốn đã không muốn ký, nghe thấy thế liền buông bút, ngẩng đầu kiên quyết:

“Cháu không đồng ý hòa giải! Tiền Đại Vinh luôn bắt nạt cháu. Trước đánh vào mắt, lần khác làm cháu chảy máu đầu, còn có lần dùng ghế đập gãy ngón chân cháu. Mấy cái đó… cháu có thể bỏ qua. Nhưng hắn sỉ nhục chị cháu! Là đồ côn đồ! Cảnh sát các người phải bắt hắn lại bỏ tù chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play