Khi nhìn thấy chiếc áo khoác gió của Tô Tịch trước đó, Nguyễn Kiều đã cảm thấy có chút bất thường. Tô Tịch cao ráo nhưng vóc người lại rất gầy, lúc bước đi, tà áo gió đen hơi bay lên như đuôi én, toát ra vẻ thanh thoát khó tả.
Mà giờ phút này, cô đang ở ngay trong tầm với của chiếc áo ấy, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy gương mặt trắng trẻo của anh, sườn mặt sắc nét, môi mỏng khẽ cong, vẽ nên một đường cong vô cùng đẹp đẽ.
Bàn tay thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
Ngay khoảnh khắc anh cất tiếng nói, luồng ánh sáng đỏ đang bao quanh người Nguyễn Kiều lập tức tan biến.
Cậu bé con còn đang tức giận trong phòng cũng biến mất không dấu vết.
Tô Tịch buông tay ra, trong giọng nói lộ vẻ tiếc nuối:
“Lại chạy mất rồi.”
“Chúng ta bị khóa hết kỹ năng, mà anh vẫn dọa được hồn ma bỏ chạy à?” – Nguyễn Kiều tò mò hỏi.
“Hồn ma?” – Hàng mi dài của anh khẽ động, giọng thản nhiên:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play