Trái tim của Tôn Thiếu Khanh vẫn được giữ trong hộp để chọn ngày lành an táng. Nhưng từ khi Tôn Khởi đền tội nó không còn nảy lên nữa, giống như oan sâu được gột rửa nên linh hồn đã an giấc ngàn thu. Nhưng hôm nay lúc cung nhân lau chùi cái hộp lại nghe thấy tiếng thình thịch và vừa mở ra đã thấy trái tim kia không những tươi sống như lúc ban đầu mà còn nảy lên như mới vừa được đào ra từ đống vảy rồng.
Đằng Ngọc nghe thấy tin tức này thì vội đứng dậy định hồi cung với vị quan truyền lệnh kia nhưng đi được vài bước lại bị A Thân ở phía sau gọi lại.
“Xin hỏi trong cung hôm nay ngoài việc này còn chuyện lạ nào xảy ra nữa không?” A Thân nhìn vị quan kia, ánh mắt sâu thẳm.
Vị quan kia gãi đầu nói, “Cái khác thì không có, à, chỉ có chiến báo truyền tới nói là chiến sự ở Dự Chương căng thẳng, có khi quân ta không thể chống lại Kỷ quân."
A Thân nghe thấy lời này thì lập tức sửng sốt sau đó mắt lộ ra thê lương, hai tay vỗ nhẹ và lã chã nói, “Đúng rồi, Tôn Thiếu Khanh à, ngươi quả nhiên vẫn lo lắng cho chiến sự nơi biên cương.”
Dứt lời hắn nhíu mày và nhìn về phía thân rồng lấp lánh vảy trong đáy ao sau đó suy nghĩ một lát mới nói với Đằng Ngọc đang che mặt khóc ở bên cạnh, “Công chúa chớ bị thương, có lẽ ta có thể giúp Tôn Thiếu Khanh hoàn thành tâm nguyện của hắn.”
***
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT