Đông Phương Cát Bạch biết mấy lời vừa rồi của mình đều bị Huống Doãn nghe hết thì tức khắc co quắp. Nàng lại thấy mấy đầu bếp đang cười hì hì và ngóng nhìn về phía này như đang xem kịch thì cũng bất chấp mà kéo tay áo Huống Doãn rồi lôi hắn ra khỏi sân. Nàng cứ đi mãi tới hành lang ở sân sau mới dừng lại.
Hành lang nơi này yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, chỉ có con vẹt Thải Phương kia đang đứng trên giá gỗ và tò mò nhìn chăm chú vào hai người đang lặng yên không nói gì.
Nàng bị bầu không khí tịch mịch này dọa đổ mồ hôi, cuối cùng đành mở miệng phá tan trầm mặc, "Ta......”
"Không sao.”
Nàng nghe thấy thế thì kinh ngạc ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt Huống Doãn thế là vội cúi đầu nhỏ giọng ngập ngừng hỏi, “Cái gì?"
Huống Doãn thấy trán nàng đổ mồ hôi đầm đìa thì không nhịn được cười. Nhưng ai ngờ động tác này lại đụng phải vết thương thế là hắn r*n rỉ đau đớn.
“Còn đau sao?” Đông Phương Cát Bạch thấy hắn nhíu mày thì vội đỡ hắn ngồi xuống lan can, miệng dỗi nói, “Tuy ngươi có thể đi lại rồi nhưng cũng không thể chủ quan. Người bị thương nghiêm trọng như vậy thì phải dưỡng thương một hai năm mới có thể khỏi hẳn......”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT