Trên mặt sông màu đen có một con thuyền nhỏ dập dềnh theo sóng nước và càng lúc càng xa bờ. Rốt cuộc nó hòa vào ánh trăng và biến thành một chấm nhỏ.
Tiếng nức nở trên bờ cũng dần nhỏ đi, đứa nhỏ đứng lên nhìn những người mặc áo tang đang ném một nắm tiền giấy cuối cùng xuống mặt sông và rời đi. Nó lặng yên đi đến ngồi xuống bên cạnh mẹ mình và ôm đầu gối nhìn con thuyền đã đi xa không thấy bóng dáng nữa sau đó nhẹ giọng hỏi, “Mẹ, đoạn đường cuối cùng của một người chính là như vậy sao?"
Mới vừa rồi nó tận mắt nhìn thấy cái xác được người thân bọc trong vải và bỏ lên khoang của con thuyền độc mộc. Vài người hợp lực đẩy con thuyền ra xa, để nó ra giữa dòng nước sau đó vỗ thân thuyền khóc mấy câu mới tiếp tục đẩy nó xuôi theo sông Bộc Hà.
Từ đây chính là vĩnh biệt. Nó nghĩ chết và sống được phân chia theo cách thức đơn giản thế này.
“Mẹ,” nó nhích lại gần mẹ mình và nói, “Con sợ.”
Mẹ nó vòng tay ôm lấy nó và nói, “Sợ cái gì? Chết ấy hả?” Nói xong thấy nó gật gật đầu bà cười nói, “Chúng ta chết và bọn họ chết sẽ không giống nhau."
“Không giống nhau sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT