Đằng Ngọc suy nghĩ một lát mới lẩm bẩm nói, “Trước kia Mẫn quốc chưa từng có rồng thật, chỉ từ khi anh hai tới......"
Lời còn chưa dứt sắc trời bên ngoài đã tối sầm, sau đó là mưa bụi lắc rắc rơi xuống phát ra tiếng sàn sạt trên đỉnh khoang thuyền. Ngay sau đó có tiếng kèn từ cửa thành truyền đến, nghiêm túc lại xa xưa.
Đằng Ngọc nghe thấy tiếng nhạc thì lo sợ bất an đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài và “á” một tiếng, “Đã muộn thế này rồi ư? Đêm nay phụ vương và ca ca muốn tới đỉnh núi tế long và lễ tạ thần, nếu họ không thấy ta hẳn sẽ lại lải nhải."
Dứt lời nàng vội vàng đi ra khỏi khoang thuyền. A Thân đưa nàng lên bờ nhưng được vài bước nàng lại quay về và đưa linh tê trong tay cho hắn, đôi mắt mong mỏi nhìn hắn và nói nhỏ, “Ngươi biết phải tìm ta thế nào đúng không?”
A Thân chỉ cười và không nói gì sau đó chắp tay tiễn nàng. Lúc ngước mắt hắn thấy Đằng Ngọc đã chạy tới trên đê, bóng dáng uyển chuyển nhẹ nhàng giống như cành liễu.
***
Trên cây thủy sam cao nhất là một tế đàn bằng đồng thau. Trên tế đàn có ba cây hương đỏ thắm đang cháy và nhả ra khói sương, hun nóng không khí chung quanh. Hai bên tế đàn có hai cái trống to bằng da dê. Hai người đàn ông cường tráng gõ trống, tiếng vang vọng khắp sơn cốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT