Tôn Thiếu Khanh phát ra tiếng kêu quái dị mơ hồ, nhưng vừa lên tiếng đã lại bị người ta tát cho mấy cái.
Quý Xương vùng khỏi tay mấy đứa con trai và túm lấy hắn vừa đánh vừa mắng: “Bị ném vài cục đá đã không chịu nổi hả? Vậy con gái ta thì sao? Lúc nó chết trong tay ngươi đã đau đớn tuyệt vọng thế nào?”
“Quý đại nhân, ngài làm như vậy đúng là không ra thể thống gì.” Tôn Khởi mang theo mấy gia nô rẽ đám người đi tới và nhìn thoáng qua Tôn Thiếu Khanh đang bị trói gô, ánh mắt chớp động vài cái mới xoay người chắp tay nói với Quý Xương, “Ngài muốn mang đại ca tiến cung gặp vương ta cũng không ngăn cản, nhưng ...... nhưng ngài cũng không thể nhục nhã huynh ấy trên phố thế này.”
Quý Xương cười lạnh, “Phạm nhân giết người còn muốn tôn nghiêm ư? Tôn Khởi, hôm nay ta muốn mang hắn đi dạo phố để mọi người thấy, để hắn bị người ta mắng nhiếc đó. Ngươi làm gì được ta?"
Tôn Khởi lại muốn nói vài câu nhưng chung quanh là tiếng phẫn nộ ồn ào vang lên đè bẹp tiếng của hắn. Ngay cả chính hắn cũng không nghe thấy mình nói cái gì. Hắn bất đắc dĩ và chỉ có thể nhìn về phía Tôn Thiếu Khanh lắc đầu, khóe mắt trong suốt và nhẹ giọng nói, “Đại ca, huynh đúng là hồ đồ.”
“Người hồ đồ trong khắp Mân quốc này chỗ nào chẳng có, nhưng có đếm thế nào cũng không tới lượt Tôn Thiếu Khanh đâu."
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, A Thân nghe thế thì trong lòng thở phào một hơi và cùng mọi người tránh ra nhường đường cho nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT