“Mẫn quốc luôn luôn coi rồng là thần vật, mỗi năm trước khi cày bừa vụ xuân bọn họ đều phải lựa chọn một gốc cây sam cao lớn để dùng cho việc gọi rồng cầu mưa. Nhưng rồng treo trên cây và được mọi người tế bái không phải rồng thật mà là rồng bằng đồng thau được thợ thủ công làm.”
“Cho nên lúc cha nuôi nhìn thấy hai con rồng còn chưa thành niên thì cực kỳ khiếp sợ và vội sai người gọi đứa nhỏ kia lên rồi hỏi hắn tìm được hai con rồng này từ đâu. Đứa nhỏ kia cũng không biết hai con rồng này đến từ đâu, chẳng qua mấy ngày trước trong lúc nghịch nước hắn thấy hai con giun đang đuổi nhau quanh tảng đá nên vốn tưởng đó là rắn nước và vớt lên. Nhưng ai biết được trên đầu chúng lại có hai cái sừng mới nhú.”
“Cha nuôi sinh nghi và hỏi hắn tới từ chỗ nào và đứa nhỏ kia cười đáp: Ta cũng giống hai con rồng này, không biết chuyện trước kia, cũng không có chỗ về.”
“Cha nuôi nghĩ mãi rốt cuộc vẫn quyết định đưa đứa nhỏ về nhà nuôi và đặt tên là Tôn Khởi, cũng chính là anh hai của ta."
Nàng cười, “Hiện tại ngươi đã biết vì sao con rồng kia lại chở ta vào bờ rồi đó. Từ nhỏ ta lớn lên ở đây nên đã sớm quen thuộc với nó. Anh hai nói ta và nó cùng tuổi nên nó cũng coi như người bạn từ thủa bé của ta."
A Thân thấy nàng tuy cười nhưng giữa mày lại mơ hồ hiện ra u sầu thì hỏi, “Điện hạ mới vừa nói có hai con rồng, nhưng sao vừa rồi lại chỉ thấy một con?"
Đằng Ngọc thoáng ngẩn ra, lông mi run run, “Năm ta rời khỏi nhà họ Tôn thì một con rồng đã bị đồng bạn của nó ăn thịt."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT