A Nguyên hoảng hốt: Trong ngần ấy năm hắn mơ hồ cảm nhận được tình cảm của Thanh Hoan dành cho công tử. Nhưng hắn luôn cảm thấy đó là mối tình đơn phương của một phía. Không ngờ công tử lại cũng mang một phần tình cảm dành cho nàng ấy. Dù tình cảm này bị công tử nhét trong trang sách và đã ngả màu khô vàng.
“Công tử...... Vì sao ngài không nói với Thanh Hoan....." A Nguyên nghẹn ngào nói một câu này, nước mắt lã chã: Sao công tử có thể nói được? Ngài ấy sợ nhất là liên lụy tới người khác nên mới co người lại như một hòn đảo cô độc. Hiện tại ngài ấy biết mình chẳng còn sống được bao lâu nên đương nhiên sẽ không dùng phần tình cảm không có kết quả này để trói buộc Thanh Hoan.
Nhưng hẳn ngài ấy cũng từng muốn thổ lộ tấm lòng đúng không? Nếu không gặp hắn có lẽ hai người họ có thể qua ngày xuân, tới ngày thu, nghe tiếng trúc lao xao, ngắm ánh trăng vằng vặc.
“Là ta, công tử, là ta......” A Nguyên nức nở, hai tay che mặt, đầu vai run rẩy.
“A Nguyên, ngươi lại đây.” Công tử gọi hắn tới bên cạnh mình và khẽ xoa mái tóc mềm mại của hắn. Ngài ấy cố nén tiếng ho đã lên tới cổ họng, “Sao có thể trách ngươi được? Đây đều là mệnh của ta. Bản thân ta có lỗi với quá nhiều người nên đã định là không thể hưởng cực lạc nơi trần thế.” Công tử hé miệng trầm tư một lúc mới nói, “Đây cũng là mệnh của nàng, chẳng qua tay nàng nhuốm máu đều là vì ta thế nên nguyên nhân sâu xa của oan nghiệt ấy vẫn ứng lên người ta......"
“A Nguyên, ngươi phải giúp ta giữ bí mật này, đừng nói với nàng ấy,” hắn nhìn cảnh tuyết trong rừng trúc, trên mặt là nụ cười dịu dàng, “Như vậy nàng còn có thể an ổn vượt qua rất nhiều ngày đông.”
***

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play