A Nguyên trố mắt, “Thanh Hoan."
Sắc mặt Thanh Hoan trầm xuống, “Ta không lừa ngươi đâu, ta hận công tử, hận ngài ấy ngu thiện nên luôn bức mình vào tuyệt cảnh vì người khác; hận ngài ấy cố gắng đưa cái thứ rẻ mạt nhất, vô giá trị nhất trên đời này cho ta, lại lừa ta nhiều năm như thế, muốn ta làm việc thiện......"
Nàng cười lạnh, “Mấy năm nay ngươi đều đã thấy, ta vì công tử mà cầu thần bái Phật, làm nhiều việc thiện nhưng cuối cùng ta được gì? Công tử được gì? Không phải ngài ấy vẫn chết ư? Công tử còn trẻ như thế...... mà đã đi tới cuối..."
A Nguyên cực kỳ bị thương, “Thanh Hoan, ngươi đừng hận công tử, ngươi hận ta đi. Nếu không có ta thì công tử cũng sẽ không.
Lời còn chưa nói xong họ đã nghe thấy tiếng gào khóc của Tư An và Hỉ Ninh truyền đến từ Mao Lư như chấn động trời cao. Ngay cả ánh sáng trên đỉnh đầu cũng như ảm đạm.
A Nguyên run lên và nhìn về phía Mao Lư, rồi lúc hắn quay đầu lại đã chẳng thấy Thanh Hoan đâu, chỉ còn cái bóng nhàn nhạt nơi xa.
***

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play