A Nguyên biết Hỉ Ninh nói đúng nhưng lúc bỏ hồn đình vào lòng và chui vào rừng trúc phía sau hắn vẫn không nhịn được muốn dừng chân: Cây gậy trúc trong tay Hỉ Ninh đã văng đi đâu, kẻ kia thì cầm kiếm trong tay ép sát, hiển nhiên đang chiếm thế thượng phong.
“Hỉ Ninh......” Hắn sốt ruột gọi to.
Hỉ Ninh quay đầu mỉm cười với hắn, đó là nụ cười mang theo non nớt của trẻ con nhưng rơi vào mắt lại khiến lòng hắn chua xót.
Hắn cố nén bi thương, cũng không dám quay đầu lại mà xoay người chạy vào sâu trong rừng trúc. Chạy được hơn 10 trượng chợt hắn nghe Hỉ Ninh hét lên một tiếng rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Trái tim A Nguyên nảy lên, vừa lo lắng cho Hỉ Ninh vừa sợ kẻ kia đuổi theo mà mình thì không bảo vệ được Tư An. Đúng lúc rơi vào thế khó xử hắn lại nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên lá trúc ở cách đó không xa. Nó thực nhẹ, tới độ cần phải dừng chân mới nghe thấy.
A Nguyên không dám động đậy mà cẩn thận núp bên cạnh một cây trúc sau đó nhìn về phía sau. Lúc này trời chưa sáng hẳn, rừng trúc vẫn là màu bóng đêm đen đặc, khó mà nhìn ra cái gì.
Nhưng hắn sống ở đây từ nhỏ vì thế đã sớm quen thuộc từng bụi cây ngọn cỏ. Chỉ cần lắng nghe tiếng bước chân hắn cũng biết kẻ kia đang ở đâu. Còn đối phương thì không nhìn thấy hắn. Với người thường, cánh rừng này như mê cung, nếu không có trăng sao làm cột mốc chỉ thị thì càng khó phân biệt phương hướng. Thế nên chỉ cần hắn không lên tiếng thì kẻ kia sẽ khó mà tìm được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT