Lần đầu tiên A Nguyên nhìn thấy Thanh Hoan là sau khi khỏi ốm. Ngày đó hắn ra khỏi phòng và cùng Hỉ Ninh ngồi dưới hành lang phơi nắng. Đã lâu không ra ngoài nên vừa mở cửa hắn đã phải nhắm mắt lại, mãi một lúc mới dám mở ra. Lúc đó hắn nhìn thấy một người đang nhón chân đứng trên ghế ở hành lang lấy một cái đèn hoa đăng hình con cá treo trên cao.
"Thanh Hoan,” Hỉ Ninh gọi, “A Nguyên tới nè."
"À.” Thanh Hoan lên tiếng nhưng không quay đầu lại mà tiếp tục gỡ hoa đăng, thổi tắt nến và nhẹ phủi bụi trên đó rồi mới ôm nó bước xuống ghế.
Nhưng chỉ một tiếng này đã giúp hắn nhận ra nàng. Lúc đầu óc choáng váng nằm trên giường hắn đã nghe thấy giọng nói này vô số lần. Tuy những lời hỏi han săn sóc ấy không phải dành cho hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy thân thiết. Vì thế hắn đi về phía nàng, hai tay chắp lại và bối rối hành lễ, “Thanh Hoan...... tỷ tỷ."
Thanh Hoan vẫn chẳng tỏ thái độ gì lúc nhìn hắn. Lúc đi ngang qua nàng ấy nghiêng đầu nói nhỏ, “Ngươi thì tốt rồi còn công tử vì cứu ngươi lại bị sặc nước lạnh. Vốn ngài ấy đã yếu ớt, lần này hơi lạnh vào phổi, chỉ sợ sẽ không khỏe lại được.”
A Nguyên nghe thấy thế thì như bị sét đánh, cả người cứng đờ không thể động đậy. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Thanh Hoan, nước mắt trào ra.
Hỉ Ninh thấy sắc mặt hắn như tờ giấy thì vội đẩy Thanh Hoan vào phòng, miệng oán trách, “Hắn chỉ là đứa nhỏ, ngươi nói mấy lời này để làm gì? Ngươi đã quên công tử dặn dò ngươi thế nào rồi hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT