"Ấy, sao ngươi đanh đá thế,” Trương Mậu Thừa chưa bao giờ thấy Đông Phương Cát Bạch tức như thế vì vậy ông ta cũng xấu hổ và bắt đầu lải nhải, “Được rồi, ta câm miệng, ta không nói nữa, ngươi vẫn nên nhanh chóng dùng sừng tê này để tìm chủ quân nhà họ Huống đi, nếu không hắn bị Bì Ảnh giết thì nói gì cũng uổng phí.”
Thấy ông ta chịu nhún nhường nên nàng cũng không so đo nữa. Có điều lúc đối mặt với A Thân nàng lại chột dạ cười và hỏi, “Sơn Quân, nếu không có chuyện hai tâm hồn kết nối với nhau thì cái thứ linh vật này còn dùng được không?"
Dứt lời nàng không thấy A Thân đáp nên lại gọi, “Sơn Quân?”
A Thân hoàn hồn và quay đầu nhìn nàng rồi bừng tỉnh, “À, ngươi nói sừng tê này......"
Hắn mím môi, ánh mắt vốn tan rã rốt cuộc cũng tụ lại và ngắm nhìn cái sừng màu đen trong tay, "Khi sửdụng linh vật này ngươi cũng không cần phải có liên hệ tâm hồn với người cần tìm. Chỉ cần ngươi nhớ tới một kỷ niệm từng xảy ra mà hai người có chung suy nghĩ thì sừng này sẽ giúp ngươi tìm được kẻ kia.”
“Ra là vậy,” Đông Phương Cát Bạch thoáng thở nhẹ một hơi và ngước mắt thấy A Thân đang nhìn mình. Đáy mắt hắn là ánh trăng dịu dàng ấm áp khiến nàng giật mình, “Sơn Quân, ngài...... có cái gì muốn nói với ta sao?"
A Thân nghe xong lời này thì nhẹ nhàng lắc đầu sau đó đứng dậy, tay cầm sừng tê và nhắm ngay đầu nhọn lên giữa mày của nàng, môi nở nụ cười, “Đã trăm năm ta chưa từng dùng thứ này. Tiểu Bạch, hôm nay ngươi giúp ta thử xem nó còn nhạy bén như lúc ban đầu hay không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play