Đông Phương Cát Bạch không biết phải nói từ đâu. Cảnh ly kỳ trong mơ đó là do ban ngày nàng nghĩ nhiều quá nên nằm mộng hay nó thể hiện mối liên hệ nào đó xa xôi. Nàng không biết, cũng ngượng không dám hỏi hắn vì thế chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nói, “Tối hôm qua ta thức cả đêm nên không hiểu sao vừa nhắm mắt đã ngủ như chết.”
Dứt lời nàng cũng không đợi A Thân trả lời đã đứng lên đi ra ngoài sân. Tới cửa nàng mới quay đầu lại nhìn về phía hắn, trong giọng nói vẫn không giấu được hoảng hốt, “Sơn Quân, ta bỗng nhiên nhớ ra hôm nay còn có vài việc cần làm nên.... nên ta xuống núi trước đây.”
Vừa nói xong người đã ẩn vào rừng liễu, phía sau là cành liễu phất phơ. Vốn A Thân còn đang muốn gọi nàng lại nhưng vừa nâng quạt lông lên hắn lại như nhớ ra thứ gì đó và lắc đầu. Hắn quay lại nhìn căn phòng nhỏ hẹp, trong mắt là dịu dàng.
***
Lúc đến dưới chân Bích Sơn, Đông Phương Cát Bạch vẫn còn chìm trong giấc mộng vừa nãy. Nàng nghĩ nghĩ, trong đầu hiện ra gương mặt chất phác thành thật của A Thân giấu sau thân cây thế là không nhịn được phì cười.
“Đông Phương cô nương, có chuyện gì vui mà cười tươi thế, nói cho ta nghe với.” Huống Doãn đang dựa nghiêng trên thân cây, bên cạnh là hai gã sai vặt giúp hắn quạt gió. Nay thấy nàng đi tới hắn vội bỏ lại hai gã sai vặt và đi lên đón, khóe miệng mang ý cười, mặt mũi như gió xuân.
Đông Phương Cát Bạch dừng bước và nghi hoặc, “Công tử đang đợi ta sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play