Cả người Đông Phương Cát Bạch run lên. Sau khi biết cha mẹ đã chết vào buổi tối mười mấy năm trước nàng đã tự hỏi mình nhiều lần rằng bản thân có đau lòng không? Liệu nàng có vì cái chết của họ mà xóa bỏ toàn bộ hay không? Và đáp án là không.
Những tổn thương họ gây ra cho nàng sớm đã thành một phần của cơ thể, hiện tại tính cách nàng cũng mang đủ loại khuyết tật là do những ký ức kinh hoàng thời thơ ấu. Thế nên chỉ cần nàng còn phải cẩn thận cố gắng tồn tại trên đời thì những tổn thương ấy sẽ tồn tại vĩnh viễn. Nó sẽ không biến mất vì bọn họ không còn trên đời này nữa.
Nhưng lúc Thẩm Bân kể lại cái chết của họ một cách hình tượng, nàng vẫn không nhịn được run rẩy, trong đầu là những hình ảnh đầy máu tanh: Bằm thây vạn đoạn...... máu thịt lấp đầy cái hố bên bờ sông, tẩm bổ cho cây cỏ...... Bãi sông kia là con đường nàng nhất định phải đi qua từ Bích Sơn tới thành Chương Đài. Mỗi lần đạp lên những mảnh đá vụn kia, đạp lên bùn đất kia nàng đâu có ngờ mình đang đạp lên máu tươi chảy chung trong huyết quản của mình?
Nghĩ tới đây nàng cảm thấy buồn nôn và vội cầm chén trà uống hết chỗ trà đã lạnh ngắt. Lúc này nàng mới thấy thoải mái hơn một chút.
“Sau đó thì sao?" Đông Phương Cát Bạch ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Bân, “Ngài bị thương nặng như thế làm sao thoát được?"
“Ông trời có mắt nên ta bị dòng nước đẩy xuống hạ du và được một nông dân cứu. Nhưng lúc ấy ta bị thương quá nặng, không thể đi đâu mà chỉ có thể trốn ở nơi khác tĩnh dưỡng. Vì thế lúc ta về Chương Đài thì cũng là một năm rưỡi sau đó."
“Sao ngài không về kinh đô và tìm Cẩm Y Vệ tới hỗ trợ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT