Đông Phương Cát Bạch không ngờ đề tài sẽ chuyển tới trên người mình nên lập tức hoảng hốt. Đặc biệt là khi nhìn thấy con ngươi không rõ cảm xúc của A Thân.
“Ta......” Cách một lớp đạo bào nàng véo đùi mình và nghĩ: Đâu thể nói với hắn là do một câu cô đơn hay không của hắn mà nàng mới quyết định không gả cho Huống Doãn.
A Thân thấy đạo cô này giống như gặp quỷ thì nhẹ nhàng cười nhạo, “Tiểu Bạch là mắt quá cao đúng không? Đến chủ quân nhà họ Huống ngươi cũng chướng mắt cơ đấy.”
“Không hề,” nàng cúi đầu, tai đỏ lên và nhỏ giọng lẩm bẩm, “Làm gì tới phiên ta chướng mắt người khác...... Ta chỉ cảm thấy thân phận mình thấp kém, vào cửa nhà họ sợ sẽ bị bắt nạt."
Nàng nói dối nên không nhịn được chột dạ. A Thân lại tựa vào cây liễu và nhìn trời, ánh mắt trong sáng, “Huống công tử không giống người bụng dạ hẹp hòi......”
“Lòng người dễ thay đổi, chỉ có bạc nắm trong tay mới là thật.” Vừa dứt lời nàng nghe thấy A Thân hừ một tiếng thế là lập tức quay đầu cười xán lạn, “Không có bạc ta cũng không mua được nhiều hương gỗ mun cho ngài phải không?"
Vốn A Thân định mắng nàng “thô tục” nhưng Đông Phương Cát Bạch lại đi ra phía sau tấm bia đá và lấy ra ba cây hương cắm vào lò Thất Bảo Bác Sơn và ôm tới trước mặt hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT