Lúc này một người bước ra từ sau màn sân khấu. Người đó mắt sâu, mặt to, trán rộng, trên đầu đội mũ đen, mặc long bào, eo đeo đai lưng khảm ngọc đủ màu.
Đây là diện mạo không ác đã tự nghiêm nhưng vừa thấy cháu mình ông ấy đã híp mắt, nếp nhăn trên mặt theo chòm râu bạc run rẩy, “Cháu ngoan, đã nhiều năm ông nội chưa diễn Bì Ảnh nên tay chân cứng đờ, hẳn là không còn thuần thục như trước nữa phải không?"
Hoàng thái tôn đã sớm ra khỏi phòng và quy củ hành lễ sau đó đi tới bên cạnh Thái Tổ hoàng đế và nhìn bức họa Na Tra làm từ da trâu trong tay ông ấy. Hắn cầm nó và vuốt ve thật lâu mới cầm con giao long chỉ còn lại xương kia lên và nhìn chằm chú một lát mới nói, “Đứa nhỏ còn bé thế lại không sợ nguy hiểm, cũng bất kể hậu quả, đúng là khiến người ta bội phục."
Thái Tổ nhìn đứa cháu vì cha ruột bệnh qua đời mà mới qua một đêm đã trưởng thành. Giây lát sau ông ấy duỗi tay xoa mái đầu hắn và nói, “Tóc cháu cũng mềm như cha cháu vậy. Người như thế lòng đều mềm mại. Hẳn cháu cũng là người có tấm lòng Bồ Tát giống cha mình.”
Nghe Thái Tổ hoàng đế nhắc tới cha thế là hoàng thái tôn lại cảm thấy đáy mắt nóng lên. Hắn vội vàng cúi xuống, môi mím chặt một lúc mới nói, “Cháu hiểu, tấm lòng từ bi này là phải dùng cho lê dân trăm họ, nhưng nếu phải đối mặt với sài lang thì không thể thương hại nửa phần, nhất định phải rút gân, lột da, để nó có đến mà không có về giống Na Tra.”
Lúc hắn nói lời này chuông từ chùa Linh Cốc dần truyền tới. Trong tiếng chuông mơ hồ còn văng vẳng kinh Phật.
Thái Tổ cúi đầu nhìn cháu mình chỉ thấy gió thu hiu quạnh thổi thổi áo dài của hắn khiến thân thể vốn không cường tráng gì lại càng thêm mỏng manh. Ông ấy không nhịn được thấy thương tiếc và giang tay ôm hắn vào lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play