Trương Mậu Thừa nói xong lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu, “Hiện tại ta không thể ăn thịt, không thể uống rượu, cũng chẳng thể chạm vào phụ nữ mà chỉ có thể hưởng khói sương. Không biết hương làm bằng gỗ mun có mùi vị thế nào, mỗi lần nhìn Sơn Quân hít vào thở ra ta cũng chẳng thấy ngài ấy vui vẻ bao nhiêu....."
Đông Phương Cát Bạch đi dọc con đường núi, hỗn độn lắng đọng nơi đáy lòng đã tan hết, lòng nàng lúc này cực kỳ thông suốt.
Hóa ra không phải cứ ở nơi đông người huyên náo là sẽ không cô đơn. Tiệc của Huống gia không tính khoa trương nhưng cũng đủ mọi màu sắc, ăn uống linh đình. Huống Doãn trăm phương nghìn kế lấy lòng còn đám người hầu cũng dùng nhiều cách khiến nàng vui vẻ. Nàng cũng từng bị cảnh náo nhiệt ấy hấp dẫn và mang lòng hướng tới.
Nhưng lúc rời khỏi tiệc và đi tới ngồi bên ao nhìn cảnh ồn ào bên kia nàng lại cảm thấy bên trong và bên ngoài, náo nhiệt và cô đơn cũng không phân ra quá rõ ràng.
Được mọi người vây quanh, được yêu thương cũng tốt, nhưng cô đơn một mình cũng chẳng có gì không tốt. Nàng cũng chẳng vội vã muốn chen vào cảnh náo nhiệt kia, thậm chí còn cảm thấy bản thân cách những người kia rất xa, giống như phải mất thật lâu mới đi hết mấy bước đó.
Cảm nhận đối với náo nhiệt của nàng hiện tại so với trước kia đã khác nhau nhiều nên lúc Điền ma ma lấp lửng dò hỏi nàng có đồng ý gả vào nhà họ Huống hay không nàng đã chần chừ. Thân phận ở trong mắt nàng cũng không phải vấn đề gì lớn, bởi vì đó là một thế giới mà nàng chưa từng trải qua. Nàng cảm thấy bị mê hoặc. Chẳng lẽ thứ nàng muốn có được bao nhiêu năm nay là những thứ đó sao?
Một tòa nhà lớn, một người đàn ông tính tình đơn giản và tạm thời đang si mê mình là đủ để nàng thương nhớ ngày đêm ư?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play