Đến lúc này Huống Doãn mới hiểu thâm ý trong lời của Thẩm Mậu Lâm: Hóa ra kẻ này nghi ngờ mình, ở trong mắt hắn thì Huống Doãn vì thoát tội nên mới đẩy hết lên người Liễu Tước.
Hắn đã bao giờ bị nhục nhã thế này vì thế hắn cực kỳ tức giận, mặt đỏ như nhỏ máu. Nhưng mồm miệng lúc này lại không nghe sai bảo, thế nên Huống Doãn chỉ có thể thở phì phì và trừng mắt nhìn Thẩm Mậu Lâm một lúc lâu mới nói được ba từ không đau không ngứa: “Không phải ta”.
Đông Phương Cát Bạch nghe động tĩnh chạy tới và đứng trong đám người thở dài: Trên phố mọi người đều nói chủ quân của Huống gia là kẻ vứt đi. Sau khi cha mẹ hắn chết, Huống gia dựa cả vào cô hắn là Huống Thiên Úy. Nhờ sự thông minh tháo vát của nàng kia nên gia nghiệp mới đứng vững. Giờ phút này xem ra lời đồn kia cũng không phải giả.
“Chủ quân nhà ta đúng là có năng lực thật lớn, không những có thể giết người mà còn có thể băm người khác nát bươm.” Đằng sau đám người có một giọng nói truyền tới. Điền ma ma đi tới, thái độ bình tĩnh thong dong hành lễ với Thẩm Mậu Lâm và nói, “Huống hồ lúc thái thái và Trương thiên sư qua đời, chủ quân căn bản không có mặt ở đó. Vậy xin hỏi Thẩm đại nhân vì sao chủ quân có thể trở thành hung thủ được?"
“Hai vụ án trước tạm thời không nói, nhưng chỗ này,” Thầm Mậu Lâm cúi đầu trầm ngâm một lát mới nhìn về phía thi thể của Vượng Nhi đang nằm trên mặt đất và nói, “Vừa rồi ngoài thi thể kia thì nơi đây chỉ có một người nữa.”
Lời này không giả vì thế Điền ma ma không biết phải nói gì. Bà ấy chỉ có thể ngây ra nhìn con dao trong tay Huống Doãn và vũng máu đen đọng trên mặt đất.
“Huống gia có Đan Thư Thiết Khoán (Thư son, Khoán sắt) mà Thái Tổ hoàng đế ban cho.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT