Huống Doãn nằm ngửa trên giường, trong tay cầm hai lá bùa Đông Phương Cát Bạch vừa đưa cho hắn lúc nãy. Trên lá bùa là hình vẽ kỳ quái bằng chu sa. Sau một lúc lâu rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nhếch miệng cười.
Hắn quý trọng cất hai lá bùa dưới gối và gác một chân lên chân còn lại, miệng nhắc mãi, “Đông Phương Tiểu Bạch......"
Hắn thầm nghĩ: Ngày mai cứ gọi nàng như thế không biết nàng sẽ có biểu tình thế nào. Nàng sẽ kinh ngạc ư? Hay tức giận? Mặc kệ thế nào hắn vẫn cảm thấy gọi như thế thật đáng yêu.
Sống gần 20 năm hắn mới cảm nhận được tình đầu chớm nở nên quả thực hơi ngốc nghếch. Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là trêu chọc người trong lòng mình, ngoài ra không còn gì khác.
Nghĩ thế nên Huống Doãn buông chân trở mình nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt xuyên qua mành cửa mỏng nhìn thấy cái sân Đông Phương Cát Bạch đang ở. Khóe miệng hắn có ý cười nhàn nhạt rồi cứ thế thiếp đi.
Hắn nằm mơ, trong mơ hắn vẫn nằm bên cửa sổ nhìn bóng cây lắc lư mang tới tiếng xào xạc như có như không.
“Công tử......"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT