Khi Vân Niệm ôm bộ y phục ngoại môn mới tinh bước vào Hẻm Ngọc Trúc, lập tức thu hút không ít ánh mắt. Không phải vì bản thân nàng, mà là bởi bộ y phục nội môn thâm tử sắc trên người nàng—vốn là biểu tượng thân phận cao quý trong Tử Tiêu Tông—này nay lại xuất hiện nơi dành cho đệ tử ngoại môn, quả thực chói mắt.

“Lại có người bị giáng từ nội môn xuống ngoại môn sao? Nghe đồn, nàng chính là Vân Niệm, người duy nhất trong đại hội săn yêu năm tông chỉ bắt được một con yêu thú!”

“Nói mới nhớ, hiện tại người nổi bật nhất trong hàng tinh anh là Vân Nguyệt Nga – nghe nói là tỷ tỷ ruột của nàng!”

“Nếu đúng là tỷ muội, sao Vân Niệm lại rơi vào ngoại môn thế này?”

“Hừ, ta thấy nàng vốn không nên vào được nội môn! Nội môn là nơi dành cho những tu sĩ có thiên phú song linh căn, thậm chí đơn linh căn. Vân Niệm chỉ là tam linh căn, nếu không nhờ gia tộc nâng đỡ, sao có thể trực tiếp vào nội môn?”

“Hành động này chẳng khác nào vả mặt tông môn! Theo ta, đừng nên kết giao với loại người thế này. Không biết nàng sẽ ở khu nào, chẳng lẽ lại là Hẻm Ngọc Trúc của chúng ta?”

“Ta nhớ bên cạnh phòng Thanh Nhiên là chỗ trống duy nhất... chẳng lẽ…”

Giữa những tiếng xì xào, Vân Niệm đã dừng chân trước một gian phòng cũ. Nàng đưa thần thức quét qua ngọc bài thân phận xác nhận, đúng là nơi này. Khi nàng vừa định đẩy cửa bước vào thì một giọng nói lãnh đạm vang lên, không gần không xa:

“Ngươi ở đây sao?”

Vân Niệm dừng tay, quay đầu lại nhìn. Một nữ tử trong y phục ngoại môn màu tử nhạt đang tựa nhàn nhã nơi khung cửa, vóc người cao gầy, ánh mắt mang chút đạm mạc lại trào phúng.

Kiếp trước Vân Niệm chưa từng đến ngoại môn, cũng không quen biết nữ tử này. Nàng chỉ liếc nhìn đối phương một cái, nhẹ gật đầu, rồi tiếp tục định đẩy cửa.

Thanh Nhiên hơi nheo mắt, không chịu buông tha, cười nhạt nói:

“Ta chưa từng thấy có ai lại bị giáng từ nội môn xuống ngoại môn. Ngươi phạm tội gì? Gọi là gì?”

Dù rõ mồn một chuyện của Vân Niệm đã truyền khắp tông môn, nàng vẫn cố tình hỏi, như mong muốn thấy vẻ mặt khó xử của đối phương. Thế nhưng, mong đợi của nàng nhanh chóng thất bại—Vân Niệm chẳng thèm đáp lời, chỉ bình thản đẩy cửa vào nhà.

Bị ngó lơ, nụ cười trên mặt Thanh Nhiên cứng lại. Nàng bước tới, khoanh tay lạnh giọng:

“Mới đến đã dám bày thái độ? Ta đang hỏi ngươi đấy, hay lỗ tai có vấn đề?!”

Vân Niệm đang định vào trong, nghe vậy liền dừng bước, xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo như sương giá chiếu thẳng vào mắt Thanh Nhiên:

“Ngươi nhàn rỗi quá rồi sao?”

Ánh mắt ấy lạnh đến thấu xương khiến tim Thanh Nhiên khẽ run. Nhưng nàng nhanh chóng gượng cười, khóe môi nhếch lên đầy trêu tức:

“Bị đuổi khỏi nội môn, tính tình có khó chịu chút cũng dễ hiểu.”

Vân Niệm không đáp, chỉ thu ánh mắt lại rồi bước vào phòng. Cánh cửa sau lưng “phanh” một tiếng đóng sầm, khiến những người xung quanh không khỏi thổn thức.

 


 

Phòng ở tuy đơn sơ, nhưng linh khí nơi đây cũng không đến mức quá kém. Trong phòng không nhiễm bụi, sạch sẽ mà mộc mạc. Vân Niệm chẳng để tâm đến sự tằn tiện hay bày biện, bởi vốn dĩ nàng cũng chẳng mang theo vật gì ngoài một thanh trường đao.

Đóng cửa phòng, nàng liền bày một trận pháp đơn giản để cách ly thần thức dò xét. Dù biết những đệ tử quanh đây đa phần mới chỉ Trúc Cơ hoặc Luyện Khí sơ kỳ, khó ai dám vọng động thần thức dò xét phòng người khác, nhưng sau nhiều năm tôi luyện, thói quen này đã khắc sâu trong nàng.

Tu vi hiện tại chỉ là Luyện Khí ngũ tầng, có thể bố trí một trận pháp sơ cấp như vậy đã là giới hạn. Sau khi làm xong, nàng gác trường đao lên bàn, rồi ngồi xếp bằng lên chiếc bồ đoàn thô sơ, bắt đầu nhập định.

 


 

Đối với những tu sĩ xuất thân thế gia như nàng, việc được linh khí điều dưỡng kinh mạch từ thuở sơ sinh vốn là điều thường thấy. Như Vân Nguyệt Nga, mới mười lăm tuổi đã Trúc Cơ trung kỳ, danh xưng thiên tài cũng không sai.

Nhưng Vân Niệm thì khác. Không được sủng ái, không ai dìu dắt, từ nhỏ đã tự mày mò tu hành. Tuy vậy, nàng lại cảm thấy quá trình dẫn khí nhập thể của bản thân thuận lợi khác thường—tựa hồ từ rất sớm đã có người khai mạch cho nàng. Dù căn cơ không tệ, nhưng năm xưa vì chìm đắm nghiên cứu cấm thuật của Vân gia, thân thể chịu tổn hại nặng nề, linh khí khó tụ, dẫn đến tu hành trì trệ.

Nghĩ đến đây, nàng càng thêm quyết tâm phải dưỡng lại thân thể, sửa lại căn cơ.

Một thời gian sau, khi bên ngoài đã dần yên tĩnh, Vân Niệm đứng dậy, cầm lấy y phục ngoại môn mới, mở cửa rời phòng.

 


 

Lý do nàng chọn Phù Cầm Phong chính là Dịch Tuyền nằm trong khu vực này. Tuy bị đệ tử nội môn chê bai, nhưng nghe nói Dịch Tuyền này là một trong những nơi linh khí hội tụ đầu tiên khi Tử Tiêu Tông khai sơn. Tương truyền, nước suối nơi đây có thể chữa thương, điều hòa kinh mạch, giúp người tẩy tủy đổi cốt.

Kiếp trước, nàng luôn tìm kiếm những phương pháp tu luyện mạnh mẽ mà vội vã, chưa từng đặt chân đến nơi này. Nay tâm cảnh đã khác, nàng biết, muốn đi xa, cần bắt đầu từ nền móng vững chắc.

Lúc xoay người khóa cửa, lại trùng hợp đối mặt Thanh Nhiên trở về.

Ánh mắt hai người giao nhau. Thanh Nhiên nhìn nàng từ đầu đến chân, cười khẩy:

“Giờ đã là ngoại môn đệ tử, ngươi còn mặc bộ y phục nội môn  kia làm gì? Khoe khoang với ai?”

Vân Niệm không buồn đáp lời, cứ thế xoay người rời đi, thẳng hướng Dịch Tuyền.

Thái độ ấy khiến Thanh Nhiên càng thêm khó chịu. Nàng vừa định mở miệng, thì thấy Vân Niệm đi về hướng Dịch Tuyền. Trong mắt liền lóe lên tia quỷ dị:

“Nàng định tới... Dịch Tuyền sao? Nơi đó...”

Khóe môi Thanh Nhiên nhếch lên một tia giễu cợt:

“Xem ra kẻ chướng mắt này... chẳng còn ở lại bao lâu nữa.”

Nghĩ vậy, nàng quay người trở vào phòng, nét mặt thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

 


 

Xuyên qua rừng cây rậm rạp, Dịch Tuyền u tĩnh dần hiện ra trước mắt Vân Niệm. Kỳ lạ là suốt dọc đường, nàng không gặp bất kỳ đệ tử nào. Nhưng càng đến gần dòng suối, nàng lại càng cảm thấy… có điều gì đó bất thường.

Tuy vậy, nàng vẫn bước tới, ngồi xổm xuống mép nước, đặt y phục gọn gàng sang một bên, rồi bắt đầu cởi bỏ y phục trên người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play