Vân Nguyệt Nga hơi chau mày, dung nhan xinh đẹp pha lẫn vẻ khó chịu. Vân Niệm khẽ khựng người trong giây lát, nhưng rất nhanh thu lại kinh ngạc trong lòng, bình tĩnh nói:
“Không cần sư tỷ bận tâm, ta chấp nhận trừng phạt.”
Âm thanh nàng lãnh đạm, dứt lời chưa lâu, Vân Nguyệt Nga đã trừng to mắt ngạc nhiên, đưa tay chỉ vào mình, không tin hỏi:
“Ngươi... gọi ta là sư tỷ?!”
Vân Niệm nghiêng đầu, nhìn nàng, ánh mắt mang vẻ thản nhiên khó dò.
Thấy dáng vẻ hờ hững ấy, Vân Nguyệt Nga càng thêm giận dữ. Nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của Vân Niệm, giờ đây đã phải hạ mình đưa muội muội đến gặp Chưởng môn xin tha, giữ lại thân phận đệ tử nội môn cho nàng – xem như đã tận tình tận nghĩa. Nào ngờ nha đầu kia chẳng những không cảm kích, mà còn dửng dưng như vậy!
Vân Nguyệt Nga giận đến dậm chân, quát lên:
“Đã vậy thì ta mặc kệ ngươi! Tự mà lo liệu lấy!”
Dứt lời, nàng nổi giận bỏ đi, đến cả hình tượng ôn hòa thường ngày cũng chẳng buồn giữ lại.
Một màn này khiến đám đệ tử xung quanh đều sững sờ.
“Không thể nào… Ta chưa từng thấy ai dám đối xử với Vân sư tỷ như vậy… mà lại là muội muội ruột nữa chứ…”
“Nếu nàng không cần Vân sư tỷ, để ta thay! Ước gì được làm quen với sư tỷ!”
“Loại người như vậy mà còn được giữ lại trong tông môn thì thật mất mặt! Theo ta, nên trục xuất ra ngoài mới phải.”
Vân Nguyệt Nga tức giận bỏ đi, còn Vân Niệm thì chẳng buồn liếc mắt nhìn theo, chỉ lặng lẽ đứng yên. Lời gièm pha xung quanh, nàng cũng không hề bận tâm.
Với nàng mà nói, ở đâu cũng giống nhau, chỉ cần rời xa người Vân gia là tốt rồi.
Khi thấy nàng khiến Vân Nguyệt Nga giận dữ, ba nam tu đi cùng Vân Nguyệt Nga cũng lộ rõ sắc mặt khó coi. Một người trong số đó giận dữ quát:
“Cút cho khuất mắt! Đáng đời ngươi bị giáng làm đệ tử ngoại môn. Theo ta thấy, loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi nên bị đuổi khỏi Tử Tiêu Tông mới phải!”
Vân Niệm chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt lạnh như băng là vẻ bình thản đáng sợ. Nàng nhẹ giọng đáp:
“Nếu ngươi có bản lĩnh ấy, cứ thử đuổi ta đi.”
Người kia nghẹn họng, vốn định mắng tiếp, nhưng vừa chạm vào ánh mắt lạnh nhạt của nàng, lòng lại vô cớ run lên. Một nữ hài mới mười hai tuổi, vậy mà ánh mắt lại khiến hắn sinh ra cảm giác sợ hãi.
Mãi đến khi hai đồng bạn tiến tới hòa giải, bầu không khí mới dịu xuống, nhóm người lại hướng về Tông Vụ Điện tiếp tục hành trình.
Phù Cầm Phong – Dịch Tuyền
Bốn nam tu cùng tiến vào khu Dịch Tuyền. Dù đang ban ngày, nhưng tán cây linh mộc rậm rạp cao lớn đã che phủ bầu trời, khiến nơi đây tối tăm như đêm. Quanh suối chỉ có vài khối quang thạch cũ kỹ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Kẻ nhỏ tuổi nhất đi sau cùng, rụt rè ôm lấy cánh tay, run giọng:
“Các huynh có cảm thấy nơi này âm u kỳ quái? Lỡ như thật sự có oán quỷ như lời đồn thì sao?”
Một người phía trước bật cười:
“Tu luyện đến cảnh giới này rồi mà còn sợ quỷ sao? Hơn nữa, đây là Tử Tiêu Tông, danh môn chính phái, làm gì có thứ tà linh quỷ mị?”
Kẻ kia vẫn chưa yên tâm:
“Tông môn lớn như vậy, biết đâu…”
Một người trấn an:
“Ta đã dùng thần thức dò xét, không phát hiện chút tà khí nào. Các ngươi cứ yên tâm.”
Người vẫn nãy giờ im lặng bèn cất lời:
“Không có quỷ thì tốt. Nhưng rốt cuộc thứ gì đã khuấy động nơi này? Nếu không tìm ra, dịch tuyền e là không thể sử dụng nữa.”
“Nơi này vốn đã có vấn đề từ lâu. Biết bao sư huynh sư tỷ đến đây mà vẫn không tra ra manh mối. Theo ta, nên quay về thì hơn…”
“Đã đến rồi, không thể tay trắng trở về. Ít nhất phải biết thứ gì đang quấy phá!”
“Ta… ta cảm thấy có gì đó đang nhìn chằm chằm vào ta… A!”
“Sao vậy?!”
“Cái gì thế?!”
“…Không sao… chân ta trượt…”
“Cẩn thận chút đi!”
“Nhưng ta thực sự cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn ta…”
“Thứ gì? Ngươi thấy được à?”
“Ta… không biết…”
“Đừng ồn nữa, phía trước chính là Dịch Tuyền. Chỉ là… ta vẫn không cảm nhận được bất kỳ dao động nào bất thường.”
“Có khi nơi này chẳng có gì thật, mấy lời đồn đều là bịa đặt thôi?”
“Nhưng không thể bỏ qua, đã có nhiều người xảy ra chuyện ở đây. Xuống xem thử đi.”
Sau một hồi bàn bạc, bốn người quyết định cử hai người xuống nước, hai người còn lại ở lại trên bờ hỗ trợ.
Người trẻ nhất trên bờ vẫn không yên lòng, run rẩy nói với đồng bạn:
“Sư huynh, huynh có cảm thấy càng lúc càng lạnh không?”
Người kia cau mày:
“Đừng tự dọa mình. Mấy năm tu luyện của ngươi đều phí cả sao?”
Dù bị răn dạy, hắn vẫn tò mò cúi xuống, thử chạm vào nước suối. Vừa mới chạm vào đã vội rụt tay lại:
“Nước này lạnh quá!”
Người bên cạnh nhíu mày, cũng thử chạm thử, rồi trừng mắt:
“Ngươi đừng có giả thần giả quỷ. Nhiệt độ nước hoàn toàn bình thường.”
“Sư huynh! Sư huynh!” – Kẻ nhỏ tuổi đột nhiên kêu lên.
Hai người lập tức nhìn về phía suối, thần sắc biến đổi.
“Chu sư huynh và Tề sư huynh đã lặn xuống hơn mười lăm phút, không có lấy một chút linh khí dao động! Nếu họ không dùng thuật bế tức , có thể sẽ… gặp chuyện mất!”
Hai người giật mình, một người định lao xuống thì bị người còn lại giữ lại:
“Không được! Ngươi quên lời đồn sao? Không thể tùy tiện xuống Dịch Tuyền. Để ta dùng linh lực dò xét trước!”
Nửa canh giờ sau
Phù Cầm Phong, hai nam tu khiêng theo hai người đồng môn sắc mặt tái nhợt, y phục ướt đẫm, vội vàng chạy về hướng y đường.
Cùng lúc đó, Vân Niệm đứng bên một tảng đá, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bài thân phận mới được phát xuống. Thần thức thâm nhập vào, nàng đang tra xét chỗ ở mới của mình tại Phù Cầm Phong.
Bốn người kia lướt ngang qua nàng, song nàng chỉ chuyên tâm tìm địa điểm, hoàn toàn không chú ý đến tiếng xì xào nghị luận bắt đầu nổi lên sau lưng.
Thu lại ngọc bài, nàng ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi người gần đó:
“Đạo hữu, xin hỏi Hẻm Ngọc Trúc đi lối nào?”