Gió biển buốt giá như kim châm, luồn qua từng kẽ tóc, từng thớ thịt, táp thẳng vào thân thể rét lạnh của nữ tử bạc đầu đang dần mất đi sinh khí. Đôi mắt nàng mở lớn, nhưng trong đáy mắt chỉ còn lại tuyệt vọng và trống rỗng.
"Gia chủ, nàng đã tắt thở rồi."
"Ừ.”
"Giờ đây, Nguyệt Nga đã là chưởng môn đệ tử của Tử Tiêu Tông, công lao này nàng cũng góp không ít. Nhưng ai bảo nàng không phải huyết mạch chính tông của Vân gia ? Được mai táng tại nơi này, coi như là phúc phần lớn cho nàng rồi!"
Một giọng cười nhạt vang lên, rồi giọng nam kia lại lạnh lùng tiếp lời:
"Năm đó Mộ Dung Lam gả vào Vân gia, trong bụng đã mang thai đứa con hoang này. Cuối cùng chết vì khó sinh, cũng coi như báo ứng. Vân Niệm, ngươi đừng trách ta vô tình. Ngươi vốn không phải cốt nhục của ta, ta nuôi ngươi đến chừng ấy tuổi, đã xem như tận tình tận nghĩa rồi!"
Một người khác cười ha hả:
"Mộ Dung Lam thật ngu, lại để con gái mình luyện cấm thuật. Ai chẳng biết cấm thuật Vân gia mạnh mẽ nhưng tổn thọ? Lẽ nào chúng ta lại để Nguyệt Nga đi chịu chết?
Nếu không cần hiến tế sinh mệnh, đời nào tới lượt nàng xuất thủ!
Giờ Nguyệt Nga đã yên ổn, còn nàng thì thọ nguyên đã cạn, vậy thì an phận xuống hoàng tuyền đi thôi..."
Biển rộng bao la, sóng vỗ nhè nhẹ. Thân thể băng lãnh chìm dần vào đáy biển sâu. Đôi mắt từng tràn đầy khổ đau cũng dần khép lại, trả lại cho thế gian một nỗi tĩnh mịch lạnh lẽo.
Vân Niệm không thể cử động, đầu óc trống rỗng. Cảm giác sống chết nhạt dần, chỉ còn tiếng nước rì rào bên tai như tiếng gọi của Minh giới.
Vân gia – một nhị lưu thế gia trong tu chân giới – có hai nữ: đích nữ Vân Nguyệt Nga, sinh ra liền có dị tượng phượng hoàng, lại mang thiên linh căn Thủy hệ, ba tuổi đã được trưởng lão Tử Tiêu Tông thu làm đệ tử nội môn, từ đó một bước lên trời, tài nguyên tu luyện dồn dập như nước.
Còn Vân Niệm – thứ nữ – sinh ra như cái bóng bên cạnh tỷ tỷ, chưa từng nhận được một cái liếc mắt của phụ thân. Vì mong một câu khen, nàng cam tâm tu luyện Vân gia cấm thuật tàn khốc, dốc máu đổ mồ hôi chỉ để hộ đạo cho Vân Nguyệt Nga.
Chẳng ngờ, cái gọi là “cống hiến” chỉ là một ván cờ. Nàng – từ đầu – đã được sắp đặt để chết thay.
Tệ hơn, nàng còn không phải con ruột của Vân gia.
Lúc sinh mệnh sắp kết thúc, nàng từng nghĩ sẽ nhớ lại điều gì đó. Nhưng không, trong thức hải chỉ là một mảnh hư vô.
Tiếng sóng vỗ…
A… thì ra bao năm qua, nàng vẫn luôn sai lầm. Chờ đợi gì chứ? Bảo vệ ai đây?
Một đời này, nàng sống chẳng phải vì bản thân.
Nếu có thể… làm lại một lần nữa… Nếu có thể… nói ra lời chưa kịp nói…
“Đạo hữu! Đạo hữu?!”
Thanh âm lo lắng vang lên bên tai. Ngay sau đó, hàn khí trên người như bị linh lực mạnh mẽ đánh tan. Một luồng linh lực ấm áp ào vào kinh mạch, nóng đến mức khiến cả thân thể như thiêu cháy, ép nàng không thể không mở mắt.
Đập vào mắt là một gương mặt vừa xa lạ lại quen thuộc.
Thiếu niên có đôi mắt cong cong như trăng non, thấy nàng tỉnh lại thì bật cười:
"Ngươi tỉnh rồi à? Sao lại rơi xuống nước như vậy?"
Vân Niệm nhìn chằm chằm vào ánh mắt thiếu niên kia, ngẩn người.
Năm nàng mười hai tuổi, trong một hoạt động săn yêu thú của ngũ tông, nàng vì mở đường cho Nguyệt Nga mà lao lên trước giết yêu thú. Không ngờ máu tanh dẫn dụ một con yêu thú biến dị. Nàng đánh không lại, bị rơi xuống nước.
Chính thiếu niên này, năm đó đã cứu nàng.
Nàng nhớ rõ hắn mười lăm tuổi… Cớ sao bây giờ nhìn hắn chẳng khác gì năm ấy?
Đang nghĩ ngợi, một cơn đau xé thịt lan khắp tứ chi khiến nàng cau mày.
Không đúng… đây không phải là Vô Nhai Hải!
Cảnh giác trỗi dậy trong lòng, Vân Niệm lập tức đẩy thiếu niên ra, tay khẽ động, linh lực dẫn động ngưng tụ thành một đạo thủy kính.
Trong gương nước, hiện ra một tiểu cô nương chừng mười hai tuổi. Khuôn mặt gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt đen láy như nho chín lại lạnh lùng đến đáng sợ.
Vân Niệm chết lặng. Tiểu cô nương trong gương – chính là nàng.
Nàng… trọng sinh rồi?!
Thiếu niên bị nàng đẩy ngã ngồi xuống đất, vừa ngẩng đầu đã thấy nàng dùng pháp thuật chiếu gương. Không nhịn được cười:
"Lần đầu tiên thấy người vừa từ quỷ môn quan trở lại, việc đầu tiên lại là… soi gương. Đạo hữu, ngươi bị thương không nhẹ, không định chữa trị sao?"
Nghe vậy, Vân Niệm cúi đầu nhìn. Máu vẫn đang rỉ ra từ vết thương trên tay. Đời trước, đau đớn là chuyện thường, nàng đã sớm quen. Lúc tỉnh lại, cũng chẳng thèm để tâm đến thân thể chính mình.
Nhưng tất cả trước mắt – quá đỗi chân thật.
Linh lực đang vận chuyển trong kinh mạch. Cảm giác hô hấp, cảm giác đau đớn – đều rõ ràng.
Nàng… thực sự đã sống lại.
Trải qua một đời đầy máu và nhục, nàng giờ đây không còn kinh hoảng.
Nếu ông trời cho nàng cơ hội nữa – thì đời này, Vân Niệm tuyệt không để bản thân trở thành cái bóng của ai.
Nàng muốn – sống như chính mình.
Ánh mắt cụp xuống, đáy mắt gợn sóng chậm rãi tan đi, trở về tĩnh lặng như nước giếng thu.
Thủy kính vỡ nát, hóa thành quang điểm tan vào hư không.
Vân Niệm đứng dậy, bước đi thẳng về phía trước. Đi được mấy bước, nàng bỗng dừng lại, hơi nghiêng đầu, nhìn thiếu niên phía sau, lạnh nhạt hỏi:
"Đúng rồi… ngươi tên là gì?"
Kiếp trước, nàng được hắn cứu, nhưng chưa từng mở miệng cảm ơn, cũng chẳng biết tên người ấy là gì.
Thiếu niên ngẩng đầu, hơi ngẩn người trước ánh mắt nàng, rồi chậm rãi đáp:
"Đỗ Tình."