—— Vãn Nguyệt Phong ——

Bên hồ nước phẳng lặng như gương, Từ Từ trưởng lão tựa lưng vào một tảng đá lớn, thảnh thơi câu cá. Trước mặt ông bỗng hiện lên một mặt thủy kính.

Trong thủy kính, Vân Niệm tay cầm đoạn đao, xông vào giữa đàn vằn thủy lộc đang nghỉ ngơi. Đám linh thú này lập tức hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, nhưng tốc độ nào sánh được với thân pháp của nàng. Chỉ chốc lát sau, nàng đã bắt được hai con, dùng đòn gánh gánh lên vai. Thân thể nhỏ nhắn gánh hai con lộc còn to hơn người mình, nhìn thế nào cũng thấy không cân xứng.

Từ Từ trưởng lão chỉ khẽ cười một tiếng, nhưng đột nhiên cảm nhận được linh khí từ xa truyền đến. Tay áo phất nhẹ, thủy kính trước mắt lập tức tan biến.

Người mới đến mặc đạo bào tím đậm, khuôn mặt nghiêm nghị, khí chất thâm trầm. Chính là Chưởng môn Mộ Hạc.

Từ Từ trưởng lão vẫn không quay đầu, chỉ nhếch môi cười: "Chưởng môn hôm nay rảnh rỗi tới Vãn Nguyệt Phong, chẳng lẽ là muốn cùng ta câu cá?"

Mộ Hạc lạnh mặt nói: "Ngươi còn có tâm tư câu cá? Tề Bình trưởng lão với Thịnh Dương chân nhân vẫn còn đang chặn cửa phòng ta kêu trời kia kìa!"

Từ Từ trưởng lão phẩy tay nhàn nhã: "Tiểu hài tử bị chút thương, có cần làm quá như vậy không."

Mộ Hạc cau mày: "Đệ tử của Tề Bình thì đang hôn mê chưa tỉnh, nếu không nhờ Tần Phong kịp thời đưa về, suýt nữa tổn hại căn cơ tu hành! Đệ tử của Thịnh Dương cũng mới tỉnh dậy, đến giờ còn không dám ra khỏi cửa. Bọn họ làm trưởng bối biết ngươi là người phụ trách, liền kéo nhau đến tìm ta kể khổ!"

"Vậy ngươi muốn ta làm gì?" Từ Từ trưởng lão híp mắt, thong thả hỏi lại.

"Ít nhất cũng nên có chút bộ dáng trưởng lão! Ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, đám hậu bối sẽ nói ngươi thế nào?"

Từ Từ trưởng lão nhướn mày, cười nhạt cầm lấy bình rượu tử kim: "Kệ họ muốn nói gì thì nói, ta chỉ cần say một trận là được rồi."

Mộ Hạc bất lực thở dài: "Xem như ta sai, để ngươi quản đám đệ tử kia. May lần này chưa có chuyện lớn, nếu không ta cũng không còn mặt mũi mà ra ngoài."

Nói xong, ông xoay người định rời đi.

Từ Từ trưởng lão bỗng ánh mắt khẽ động, quay đầu gọi lại: "Chưởng môn nói cũng đúng. Ta già rồi, cũng đến lúc nên thu một đệ tử để giải sầu."

Mộ Hạc bước chân khựng lại, quay đầu trừng mắt: "Muốn làm hỏng một đứa nữa sao? Tử Tiêu Tông có ngươi một người là đủ rồi!"

Tuy miệng thì nói thế, nhưng trong lòng ông lại khẽ dao động.

Từ Từ trưởng lão là kỳ nhân tuyệt học. Nếu thật sự chịu thu đồ, ngày sau nhất định có thể đem lại một chiến lực lớn cho Tử Tiêu Tông. Việc ông ấy chịu mở lòng là điều tốt, chỉ là phải lựa chọn thật kỹ người kế thừa, tuyệt đối không thể để học thành cái kiểu "không đàng hoàng" như sư phụ.

Từ Từ trưởng lão liếc nhìn bóng dáng chưởng môn rời đi, đã đoán được tám phần tâm tư trong lòng ông. Khóe môi ông khẽ nhếch lên đầy ý vị.

—— Linh Thực Đường ——

Một đầu bếp vừa đi vào đã hô lên: "Sở Mộ, tiểu nha đầu kia lại đến tìm ngươi!"

Sở Mộ ngẩng đầu, không khỏi nghi hoặc: "Giờ còn chưa tới giờ cơm mà, Vân Niệm sao đã tới? Hôm nay đói sớm vậy sao?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play