—— Linh Thú Phong ——
"Cho nên nói, đội các ngươi lại là đội về cuối?" Sở Mộ nhíu mày hỏi, giọng điệu nghiêm túc.
Vân Niệm đang vùi đầu ăn cơm, chỉ gật đầu đáp lại một cách thản nhiên.
Nhìn dáng vẻ chuyên tâm ăn uống của nàng, Sở Mộ không khỏi bật cười: "Ăn chậm một chút thôi, không đủ thì ta làm thêm cho."
Nghe vậy, Vân Niệm chớp mắt một cái, quay đầu nhìn về góc phòng nơi chất đầy những chiếc lồng sắt.
Mấy con ngỗng còn lại trong lồng bị ánh mắt nàng quét qua, liền rụt cổ lùi lại, run rẩy không thôi.
Sau này nàng mới biết, đám ngỗng kia vốn là nguyên liệu để Sở Mộ luyện tay nghề nấu nướng. Kết quả, chưa kịp dùng hết thì đã bị nàng ăn gần sạch.
Vân Niệm suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ngươi có biết ở đâu có nguyên liệu nấu ăn ngon không? Ta có thể đi tìm cho ngươi."
Sở Mộ lập tức cười cong mắt, đáp: "Không cần phiền thế đâu. Chợ dưới chân núi cái gì cũng có, ngươi cứ yên tâm ăn. Không đủ thì ta xuống mua tiếp."
"Ừ." Vân Niệm chỉ gật đầu nhẹ, nhưng những lời này của hắn nàng đã ghi nhớ trong lòng.
Sau khi đi Dịch Tuyền tu luyện vào buổi tối, sáng hôm sau, Vân Niệm đã sớm xuống núi, một mình đi đến khu chợ dưới chân Tử Tiêu Tông.
Là chợ dưới chân đại tông môn, nơi này mỗi ngày đều náo nhiệt, người đến người đi tấp nập. Nhiều đệ tử trong tông thường đem đan dược, bùa chú, pháp khí, hay các vật phẩm luyện chế của mình ra đây bán, thường là hàng tốt giá rẻ nên rất được cư dân quanh chân núi ưa chuộng. Thậm chí có người từ xa ngàn dặm cũng lặn lội đến chỉ để mua sắm.
Kiếp trước, Vân Niệm rất hiếm khi bước chân vào nơi như thế này. Nàng từng chỉ chuyên chú vào việc tu luyện cấm thuật, không hề cho phép bản thân dừng lại một khắc nào.
Vừa mới bước vào chợ, thân thể nhỏ nhắn của nàng lập tức bị đám đông chen lấn đến suýt không thở nổi.
Vất vả lắm mới chen được đến một quầy bán thịt, Vân Niệm nhìn đủ loại thịt linh thú bày trước mặt, hơi hoa mắt.
"Tiểu tiên tử, muốn mua chút gì không?" Người bán – một gã đồ tể thấy nàng mặc y phục đệ tử Tử Tiêu Tông, lập tức vui vẻ bắt chuyện.
Ánh mắt Vân Niệm lướt qua các loại thịt linh thú, rồi hỏi: "Loại nào ăn ngon nhất?"
"Muốn ăn ngon thì phải chọn thịt vằn thủy lộc! Vị ngọt thịt mềm, nhai cực đã, trơn mịn dễ nuốt. Một cân chỉ 200 hạ phẩm linh thạch. Tiểu tiên tử muốn mấy cân?"
Tên đồ tể cười híp mắt, hắn biết đệ tử đại tông môn thường hào phóng và sĩ diện, nên mỗi lần gặp khách như vậy, hắn đều tranh thủ đẩy hàng thật nhiều.
Nghe vậy, Vân Niệm khẽ nhíu mày: "Đắt như vậy?"
"Giá này còn rẻ hơn chỗ khác nhiều rồi đó! Thịt vằn thủy lộc dù làm cách nào cũng ngon hết. Ấy, tiểu tiên tử? Không mua sao—"
Chưa để hắn nói hết, Vân Niệm đã nhanh chóng rời khỏi chợ, lấy Trấn Yêu Sách trong ngực ra lật xem, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một đoạn miêu tả:
"Vằn thủy lộc – thường thấy tại khu rừng quả trám, cách Tử Tiêu Tông không xa."