Mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng Sở Mộ vẫn vội vàng lau tay, lập tức chạy ra ngoài. Vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn đã thấy Vân Niệm đứng đó, vai gánh hai con vằn thủy lộc béo múp, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, điềm tĩnh như mọi khi.
Sở Mộ trợn tròn mắt bước lại gần, kinh ngạc hỏi:
"Đây là ngươi bắt ở đâu ra?"
Vân Niệm đặt hai con linh thú xuống đất, giọng nhàn nhạt:
"Ta đến rừng quả trám bắt về, cho ngươi dùng luyện tay nghề."
Sở Mộ thoáng sửng sốt:
"Thứ này chạy nhanh, khó bắt lắm mà… Ta bình thường toàn mua ở chợ cho nhanh, vừa tiện vừa đảm bảo độ tươi. Nhưng mà, nhiều thế này thì đúng là…"
Hắn vừa nói vừa cười nhận lấy hai con vằn thủy lộc, sau đó nháy mắt với nàng:
"Vậy thì tốt quá rồi, tối nay dùng nó làm món ngon đãi ngươi!"
Vân Niệm gật đầu, nhẹ giọng đáp:
"Ta về lại Dịch Tuyền đây, ngươi làm việc của ngươi đi."
Tạm biệt Sở Mộ, nàng quay trở về Dịch Tuyền. Trải qua một thời gian điều dưỡng, thân thể nàng đã gần như hồi phục, giờ có thể bắt đầu rèn luyện thể lực trở lại.
**
Hoàng hôn buông xuống, Hẻm Ngọc Trúc chìm trong ánh chiều vàng nhàn nhạt. Một vài nữ đệ tử vừa hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng trở về, liền tụ tập ở đầu hẻm tán gẫu.
Một người nhìn về phía căn phòng đóng cửa kín mít của Vân Niệm, không khỏi chép miệng nói:
"Không biết cái cô mới đến tên Vân Niệm kia cả ngày đi đâu. Chuyển vào hẻm mình bao lâu rồi mà tổng cộng ta mới thấy mặt nàng có ba lần!"
Một người khác chen vào:
"Nghe bảo mấy hôm trước nàng đi theo đám đệ tử nội môn tham gia trừ yêu rèn luyện đấy. Người ta là muội muội của tiểu thư Vân gia nội môn, mệnh cách phượng hoàng kia mà. Đến bị giáng xuống ngoại môn rồi vẫn còn chơi thân được với nội môn, không giống bọn mình chút nào."
Lại một người hừ nhẹ:
"Chậc, người ta là thiên kim Vân gia, còn chúng ta chỉ là đám đệ tử ngoại môn bình thường, tất nhiên họ chê nơi này nghèo nàn hẻo lánh rồi, có muốn quay về cũng chẳng buồn về đâu!"