Cuối cùng, mọi người dừng lại ở một nơi thuộc Du Thanh Châu. Sau khi tìm được một hang núi, họ lập tức bắt đầu trị thương cho Thịnh Dao.

Dù con đại yêu kia không đánh trực tiếp vào người nàng, nhưng vết thương nàng phải chịu cũng không hề nhẹ. Hiện giờ, Thịnh Dao vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Trong hang, Vân Nguyệt Nga đang trị thương cho Thịnh Dao. Quân Dục Chỉ thì canh giữ ở cửa hang làm hộ pháp. Vân Niệm vốn không cần tránh mặt, nhưng lúc này nàng cũng không muốn ở lâu trong hang, liền nhảy lên một cành cây ngoài động, ôm lấy đoạn đao, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.

Tên tiểu nhị kia, cùng người phụ nữ mà hắn yêu quý… chẳng lẽ thực sự đã chết rồi sao?

Hay là… giống như nàng, cũng có thể trọng sinh quay trở lại?

Không… chắc là không thể. Một khi đã chết, hồn phách đều tiêu tan, từ đó biến mất trong trời đất, nào có chuyện lại được sống thêm một đời?

Vậy vì sao… chỉ có nàng trọng sinh?

Vân Niệm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi quá liền ngủ thiếp đi ngay trên cây.

Không biết đã qua bao lâu, nàng bị đánh thức bởi tiếng động lộn xộn nho nhỏ từ phía dưới. Nàng mở mắt, nhìn về hướng đó, chỉ thấy trước cửa hang, Quân Dục Chỉ và Vân Nguyệt Nga đang ngồi cạnh nhau, thong thả trò chuyện.

Thời gian rèn luyện trừ yêu cũng nhanh chóng đến hồi kết. Tất cả đệ tử đều phải quay về điểm tập hợp, sau đó cùng nhau trở về tông môn.

Khi Vân Niệm nhẹ nhàng uyển chuyển bước lên phi thuyền, nàng thấy phần lớn các đệ tử trên người đều mang thương tích, số người bị trọng thương đến mức nguy hiểm tính mạng cũng không ít.

Ngẩng đầu nhìn, Từ Từ trưởng lão vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc trên đỉnh thuyền, nhàn nhã uống rượu, ánh mắt ung dung đảo qua đám đệ tử đang lên xuống tàu.

Vân Niệm không dừng lại lâu, trực tiếp trở về phòng mình. Nhưng nàng không hề biết rằng, ngay khi nàng xoay người bước vào phòng, cặp mắt phượng xinh đẹp của Từ Từ trưởng lão đã liếc nhìn theo hướng nàng đi, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play