Hứa Mạt Mạt ngã mạnh xuống nền đất lạnh ẩm ướt, làn da mềm mại bị đá nham thạch thô ráp cọ xát, vừa lạnh vừa đau.

Nhưng cô không có thời gian để kiểm tra xem cơ thể con người quý giá của mình có bị thương hay không, bởi vì lời Tạ Trăn cùng với thiết bị trên tay hắn, giống như một lưỡi dao bén nhọn phá vỡ một bí mật nào đó mà cô không biết rõ.

— cô lúc này mới chợt nhận ra tác dụng của cái nút mà Lục Dương đưa.

Ầm!!

Một tiếng động lớn vang lên bên tai khiến cô giật mình quay đầu lại.

Một chiếc xúc tu nện xuống ngay cạnh cô, suýt chút nữa quét trúng cánh tay.

Nham thạch rắn chắc dưới đất lập tức vỡ vụn, những mảnh đá bay tán loạn va vào tường kính phát ra âm thanh chói tai.

Cùng lúc đó, vô số xúc tu trong bóng tối bắt đầu vùng vẫy, gần như lấp đầy cả tầng hầm ngầm.

Trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh kỳ quái, một sinh vật khổng lồ và thần thánh không rõ hình dạng đang ẩn sâu dưới đáy biển.

Cô như thể từng nhìn thấy nó từ quá khứ rất lâu trước đây, ở một nơi nào đó sâu thẳm trong ký ức, không phân rõ thật giả.

Và rồi, cô lại thấy đôi mắt vàng kim ấy.

Trong đám xúc tu vặn vẹo hỗn loạn, ánh sáng vàng rực chợt bừng lên.

Không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh giá như bị đóng băng.

Lạnh đến mức đau thấu xương.

Nhưng ngực cô lại nóng rực, tim đập mạnh đến nỗi như sắp vỡ tung, tựa như có thứ gì đó đang quẫy đạp kịch liệt trong lồng ngực…

“...Muốn chết à?! Còn đứng đơ ra đó làm gì, mau ra đây!”

Hứa Mạt Mạt bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lên.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt sốt ruột của Lục Dương.

“Xin lỗi…” cô lí nhí nói.

Lục Dương không đáp, kéo cô chạy thẳng ra ngoài.

Anh khóa cửa, rút chốt, kích hoạt khoá an toàn… động tác liền mạch lưu loát, kinh nghiệm phong phú.

Sau khi chắc chắn thực thể nguy hiểm sẽ không thể chạy ra ngoài, Lục Dương mới quay sang kiểm tra cô: “Không bị thương chứ?”

Hứa Mạt Mạt lắc đầu.

Ngoài việc bị xúc tu quẹt trúng và ngã xuống đất, cô chỉ bị trầy xước ngoài da, cơ thể không có vết thương gì nghiêm trọng.

Lục Dương thả tay cô ra, nhìn về phía Tạ Trăn, nhắc nhở nói: “Thượng tá Tạ Trăn, người đã không có gì nguy hiểm, ngài có thể dừng lại rồi.”

Tạ Trăn vẫn giữ nguyên tư thế, bàn tay điều khiển thiết bị khống chế không động đậy, nhếch môi cười: “Phải trừng phạt. Nếu không nhờ tôi đến kịp thì thứ đáng thương nhỏ bé bên cạnh cậu có khi đã bị xé xác thành thịt vụn rồi.”

Lục Dương: “Kích thích kéo dài có thể đẩy nhanh quá trình dị biến.”

Tạ Trăn: “Tôi lại cho rằng, đau đớn càng có thể giúp hắn giữ được nhân tính.”

Lục Dương: “Không phải ngài luôn miệng bảo hắn là quái vật à?”

Tạ Trăn cười: “Còn chủ nhiệm Lục không phải không tán đồng hắn là quái vật sao.”

Lục Dương: “…”

Hứa Mạt Mạt không gia nhập vào cuộc khẩu chiến giữa hai người họ.

Cô biết mình không có quyền lên tiếng ở đây.

Phía sau lớp kính, xúc tu tiếp tục quật mạnh vào tường, phát ra những tiếng nổ vang nặng nề.

Hắn dường như ngày càng giãy giụa mãnh liệt hơn.

Hứa Mạt Mạt áp sát mặt vàp cửa kính, nhìn vào trong, một bóng đen dữ tợn đang run rẩy co quắp.

Hắn rất thống khổ.

Thẳng đến khi có hai đội có vũ trang vác súng trên vai, đạn lên nòng một trước một sau đuổi tới.

Người mặc áo đen chào Lục Dương: “Chủ nhiệm Lục, đội bảo an đã vào vị trí, xin chờ chỉ thị.”

Lục Dương: “Cảnh báo hủy bỏ. Rút lui.”

Đội trưởng mặc áo đen: “Rõ.”

Một đội khác mặc quân phục giống Tạ Trăn cũng tiến vào, lặng lẽ đứng phía sau hắn.

Tiến sĩ Cù đi theo sau hai đội, liếc nhìn hiện trường rồi nói với Tạ Trăn: “00S vẫn chưa được giao cho anh, quyền kiểm soát vẫn nằm ở phòng thí nghiệm. Thượng tá Tạ, mời chú ý hành vi.”

Tạ Trăn lúc này mới buông tay.

Hắn bước đến gần cửa kính, đẩy Hứa Mạt Mạt ra, rút một văn kiện từ ngực áo rồi áp lên kính: “Thực thể thí nghiệm 00S, đây là lệnh điều động tạm thời, mời cậu phối hợp với công tác của Tổ hành động Đặc biệt  .”

Nói xong, cũng không đợi bên trong phản ứng, hắn quay sang Lục Dương: “Chủ nhiệm Lục, mở cửa đi.”

Lục Dương nhìn sang tiến sĩ Cù, nhận được cái gật đầu liền đi mở cửa.

Cửa kính dày nặng từ từ mở ra.

Hứa Mạt Mạt thấy từ nơi tối đen như mực trong tầng hầm, một bóng người chậm rãi giãy giụa đứng dậy từ trên mắt đất.

Hắn giống như có chút suy yếu, lảo đảo mấy lần nhưng vẫn cố đứng thẳng dậy, sau đó, đứng lên cao một chút, lại cao chút nữa...

Chờ hắn đứng thẳng hoàn toàn, dù đã chuẩn bị tâm lý, nấm nhỏ vẫn không khỏi khiếp sợ.

Người được đồn là kẻ tà ác nhất trong số những thức tỉnh giả, mạnh đến mức từng đồ sát vô số sinh vật dị hóa — Thẩm Tế Nguyệt, thế nhưng lại biến thành một người nửa dưới mọc đầy xúc tu quái vật.

Dưới thân hắn là vô số xúc tu đang quay cuồng.

Hắn bước ra khỏi bóng tối, cúi người để chui qua cửa kính, lúc ấy Hứa Mạt Mạt mới nhìn rõ mặt hắn.

— Mái tóc dài đen nhỏ nước rũ xuống vai, làn da nhợt nhạt như chưa từng thấy ánh mặt trời, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ. Hắn và Tạ Trăn cơ hồ giống nhau như đúc, chẳng qua có vẻ nhỏ tuổi hơn một chút, trông như chỉ mới mười tám, mười chín tuổi.

Nhưng điều đặc biệt nhất là cái vòng cổ kim loại màu đen hắn đang đeo.

Loại vòng cổ này, Hứa Mạt Mạt chỉ từng thấy trên cổ những con chó mà con người nuôi.

Hắn bước ra khỏi cánh cửa, rất khó chịu với ánh sáng bên ngoài, nheo mắt lại.

Đồng tử vàng kim chói lọi trong chốc lát lập tức hóa thành đen nhánh.

Nếu chỉ nhìn từ eo trở lên, hắn chính là một thiếu niên loài người bình thường, trừ bỏ đẹp trai hơn một chút thì cùng những người khác không có gì khác biệt.

Xúc tu dài chừng bốn, năm mét trườn ra từ cánh cửa, chiếm gần hết mặt đất.

Lục Dương chủ động lùi một bước, nhường chỗ cho xúc tu.

Những người khác cũng lùi lại.

Chỉ có Tạ Trăn vẫn đứng yên, và Hứa Mạt Mạt cũng không nhúc nhích, đứng ngay bên cạnh anh.

Xúc tu như một đám mây đỏ sẫm u ám quét ngang qua trước mặt cô.

Cô nhìn thấy đầu ngón tay hắn nứt toạc, máu chảy ra từng giọt, nhưng gần như ngay lập tức, móng tay mới đã mọc lại nguyên vẹn.

Bất ngờ, một xúc tu dừng lại ngay trước mặt cô.

Hứa Mạt Mạt ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen nhánh của hắn.

Hắn cao khoảng hai mét, phải cúi người mới có thể ngang tầm với cô.

“Nhắc lại lần nữa.” thiếu niên với đôi môi trắng bệch, giọng nói khàn đục rợn người, “Tôi không cần cái thứ trợ lý chó má gì cả. Đừng để tôi thấy cô thêm lần nào nữa.”

Nói xong, xúc tu tiếp tục trườn đi.

Hứa Mạt Mạt cảm thấy mình bị giận chó đánh mèo.

Rõ ràng Tạ Trăn mới là người động thủ, dựa vào cái gì lại trút giận lên cô?

Cô mím môi, có chút tức giận nói: “Em cần công việc này. Em sẽ không đi đâu hết.”

Thiếu niên không quay đầu lại.

Chỉ để lại một tiếng cười ngắn ngủi, tựa như trào phúng, nói: “Vậy cô tốt nhất cầu cho tôi chết quách ngoài kia đi.”

Tạ Trăn tỏ ra rất hứng thú khi quan sát cảnh tượng trước mắt.

Thiết bị điều khiển màu bạc xoay qua lại trong tay anh.

Chỉ đến khi những xúc tu đang quẫy loạn chen vào thang máy, và các thành viên Tổ hành động Đặc biệt cũng đi vào theo, anh mới lật tay lại, thu thiết bị khống chế ấy vào lòng bàn tay.

“Thứ này cho tôi mượn dùng một chút, đợi khi kết thúc điều động sẽ trả lại cùng luôn.”

Nói xong, anh bước vào thang máy, trước khi cửa đóng lại còn nho nhã lễ độ chào một cái.

Chờ thang máy rời đi, trong không gian chỉ còn lại ba người: Hứa Mạt Mạt, Lục Dương và tiến sĩ Cù.

Lục Dương dẫn đầu giới thiệu: “Mạt Mạt, đây là tiến sĩ Cù, nghiên cứu viên của thiếu tá Thẩm, cũng là người phụ trách phòng thí nghiệm này. Tiến sĩ Cù, đây là Hứa Mạt Mạt, hôm nay mới đến phỏng vấn chức vụ trợ lý cho thiếu tá Thẩm.”

Tiến sĩ Cù là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, toát ra vẻ hào hoa phong nhã, đeo cặp kính dày, trán hằn rõ nếp nhăn.

Khác với vẻ ôn hòa của Lục Dương, ông trông có phần nghiêm khắc.

Hứa Mạt Mạt làm theo quy tắc xã giao của loài người, chào hỏi: “Chào tiến sĩ Cù.”

Tiến sĩ Cù gật đầu: “Tình trạng của 00S cô đã thấy rồi đấy. Nếu cô xác định muốn ở lại, để chủ nhiệm Lục đưa cô đi làm thủ tục nhậm chức chính thức.”

Hứa Mạt Mạt biết “00S” chính là Thẩm Tế Nguyệt.

Cô trả lời: “Tôi xác định.”

Tiến sĩ Cù nói: “Tốt. Chủ nhiệm Lục, anh đưa cô ấy đi đi. Tôi còn công việc trong phòng thí nghiệm, xin phép đi trước.”

Lục Dương: “Vâng, tiến sĩ.”

Tiễn tiến sĩ Cù đi, Lục Dương quay sang Hứa Mạt Mạt, cười nói: “Đi thôi, Mạt Mạt. Anh đưa em đi làm thủ tục, tiện thể giới thiệu qua nội dung công việc của em.”

“Công việc của em chia làm ba phần.”

“Phần thứ nhất là quan sát và ghi chép các chỉ số cơ thể của thiếu tá Thẩm, bao gồm nhưng không giới hạn ở thân nhiệt, nhịp tim, huyết áp và các kích thích hormone… Trong đó chỉ số quan trọng nhất là chỉ số dị biến. Em còn nhớ chỉ số dị biến của thiếu tá Thẩm là bao nhiêu không?”

Hứa Mạt Mạt nhớ rất rõ, trên cánh cửa có ghi:

【Thực nghiệm thể số hiệu: 00S】

【Cấp độ dị hóa: Không rõ】

【Hướng dị biến: loài 8 chân (còn chưa xác định)】

【Chỉ số dị biến: 97%】

Cô đáp: “97%.”

Lục Dương: “Đúng vậy, 97%. Em quan sát rất tinh tế. Em cần theo dõi sát sao con số này. Chỉ cần có bất kỳ thay đổi nào, lập tức phải báo cho anh hoặc tiến sĩ Cù biết.”

Hứa Mạt Mạt: “Vâng, em đã nhớ.”

Lục Dương: “Phần thứ hai là phối hợp với tiến sĩ Cù hoặc các nhân viên nghiên cứu khác để tiêm một ít loại thuốc vào cơ thể thiếu tá Thẩm, hoặc lấy ra một số vật chất từ cơ thể anh ấy. Trong quá trình này, anh ấy có thể sẽ phản kháng dữ dội, em phải kiềm chế anh ấy lại, khi cần thiết, phải dùng biện pháp trừng phạt để anh ấy bình tĩnh lại.”

Hứa Mạt Mạt: “Như vừa nãy sao?”

Lục Dương: “Đúng, như vừa nãy.”

Hứa Mạt Mạt mím môi, không nói gì.

Lục Dương hỏi: “Em thấy điều đó có quá tàn nhẫn không?”

Hứa Mạt Mạt hơi mơ hồ: “Em không biết.”

Lục Dương khẽ cười: “Các phòng giam trong phòng thí nghiệm này đều được làm bằng pha lê nano đặc chế, chỉ một centimet độ dày là có thể chống lại hầu hết vũ khí súng ống bắn phá. Những thể thực nghiệm bị giam ở khu A đều dùng độ dày là mười centimet. Em có biết phòng giam của thiếu tá Thẩm dày bao nhiêu không?”

Hứa Mạt Mạt lắc đầu.

Cô chỉ đoán là có thể gần một mét.

Lục Dương nói: “Tám mươi centimet. Đúng là khá dày. Ban đầu chỉ dùng ba mươi centimet, nhưng rất nhanh đã bị anh ấy phá vỡ. Sau đó tăng lên năm mươi, rồi tám mươi… Thực ra, ngay cả độ dày này cũng không thể hoàn toàn chống lại một cú đánh toàn lực của anh ấy. Em có biết cái vòng cổ trên cổ anh ấy dùng làm gì không?”

“Để trừng phạt.” Hứa Mạt Mạt dựa vào lời Tạ Trăn mà đoán.

“Không, là để hạn chế anh ấy.” Giọng Lục Dương trở nên mơ hồ. “Em biết đấy, cho đến nay khoa học nhân loại vẫn không thể lý giải rõ ràng sự tồn tại của thức tỉnh giả. Chỉ có thể đại khái hiểu là những người này đã mở ra gene bị khoá và có được năng lực phi nhân loại. Còn Thẩm Tế Nguyệt, anh ấy từng là thức tỉnh giả mạnh nhất của Tổ hành động Đặc biệt.”

“Đúng vậy.” Hứa Mạt Mạt có chút ác ý nghĩ. “Cho nên mới bị gọi là tên nhân loại tà ác khét tiếng, Thẩm Tế Nguyệt.”

Lục Dương không biết Hứa Mạt Mạt đang chửi thầm cái gì.

Anh tiếp tục: “Vòng cổ đó kết nối trực tiếp với não bộ thần kinh của anh ấy. Một khi tín hiệu thần kinh phát hiện việc sử dụng năng lực siêu nhiên, vòng cổ sẽ lập tức cắt đứt tín hiệu đường truyền. Cho nên, chỉ cần anh ấy còn đeo vòng cổ, sẽ chỉ có thể sử dụng sức mạnh trong phạm vi giới hạn, anh ấy vẫn có thể kiểm soát được, hiểu chứ?”

Hứa Mạt Mạt gật đầu.

Tuy cô không hiểu chính xác cơ chế hoạt động của cái vòng cổ, nhưng đại khái ý nghĩa thì nắm được.

“Vậy công việc thứ ba của em là gì?” cô hỏi.

Lục Dương đáp: “Miễn là không ảnh hưởng đến hai công việc đầu, em cần cố gắng hết sức để đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của anh ấy. Ví dụ như anh ấy muốn ăn gì, muốn đọc sách gì, em đều phải cố gắng đáp ứng. Nếu không thể tự làm được, em có thể nhờ anh, anh sẽ hỗ trợ hết mức trong khả năng.”

Hứa Mạt Mạt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

“……”

Do dự một hồi, Lục Dương vẫn quyết định nói ra điều cuối cùng.

“Còn một chuyện nữa…” Anh hơi khó mở lời. “Sau khi thiếu tá Thẩm bắt đầu dị biến, do gene bị ô nhiễm nên cơ thể anh ấy có thể sẽ biểu hiện ra vài điểm thú tính, cụ thể là… anh ấy sẽ xuất hiện kỳ động dục.”

Hứa Mạt Mạt nghe rất nghiêm túc.

Lục Dương ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Nếu lúc đó anh ấy có nhu cầu, em có thể hỗ trợ hoặc trấn an nếu chấp nhận được. Còn nếu không chấp nhận được thì cũng không cần ép mình. Việc này hoàn toàn tùy theo quan điểm cá nhân của em, phòng thí nghiệm không ép buộc.”

Hứa Mạt Mạt hiểu rõ.

Cô nghiêm túc cam kết: “Không ép buộc, không ép buộc. Chủ nhiệm Lục cứ yên tâm, em nhất định sẽ làm việc thật tốt.”

Chỉ là kỳ động dục thôi mà ~

Cô hiểu.

Tuy cô chưa từng sinh bào tử, nhưng trong đàn nấm, những cây nấm bằng tuổi cô đều đã làm mẹ, làm bà rồi.

Cô biết nên làm thế nào.

Đến lúc đó, cô nhất định sẽ tìm cho tên nhân loại tà ác ấy một nơi ấm áp, ẩm ướt, thông thoáng.

Nếu gió chưa đủ lớn, cô còn có thể giúp anh ấy quạt thêm, đảm bảo bào tử của anh ấy có thể bay đi thật xa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play