Thành phố A.
Trung tâm nghiên cứu sinh vật dị hóa – Phòng thí nghiệm số 1.
Lục Dương vừa ra khỏi văn phòng, trợ lý Tiểu Lưu đã lập tức chạy tới đưa cho hắn một tập hồ sơ, mặt mày hớn hở nói:
“Chủ nhiệm Lục! Có người nhận lời mời làm việc rồi!”
Lục Dương nhận lấy sơ yếu lý lịch, vừa liếc một cái đã có chút ngoài ý muốn: “Cô ấy thật sự đồng ý làm trợ lý riêng cho Thẩm Tế Nguyệt? Cậu chắc là đã nói rõ tính chất công việc rồi chứ?”
Tiểu Lưu gật đầu chắc nịch: “Dạ rồi! Tôi trình bày chi tiết lắm. Anh xem …”
Lục Dương nhíu mày suy nghĩ vài giây rồi dứt khoát: “Đi, đi gặp tận mắt xem sao.”
Dám nhận công việc này, không biết là can đảm hay không biết sợ là gì nữa.
Lục Dương đẩy cửa phòng tiếp khách ra. Mặc dù đã xem sơ yếu lý lịch, nhưng khi tận mắt nhìn thấy đối phương, anh vẫn có chút ngoài ý muốn
Trong phòng là một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi, trên lưng đeo một chiếc ba lô to lớn, căng phồng, không biết bên trong chứa cái gì.
Cô gái có đôi mắt tròn xoe long lanh, da trắng sáng, bộ dáng thập phần xinh đẹp. Cô đang tò mò quan sát khắp phòng thì thấy anh bước vào, lập tức chỉnh đốn tư thế, bày ra dáng ngồi nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học.
Có điều gì đó... rất sai sai.
“Em là Hứa Mạt Mạt?” Lục Dương ngồi xuống đối diện, lật hồ sơ ra đọc. “Mười chín tuổi, người thành phố A, từng là thành viên đội tuần tra số ba. Mã định danh: ID257634217.”
Để bảo vệ an toàn cho cư dân trong thành, mỗi thành phố đều có tiểu đội tuần tra, chuyên xử lý mấy con sinh vật dị hóa tương đối thấp.
“Dạ đúng ạ.” Hứa Mạt Mạt cười rạng rỡ, “Anh có thể gọi em là nấm nhỏ.”
“Nấm nhỏ?”
“Dạ…” Cô bé suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói “Là tên gọi ở nhà của em.”
Khoảnh khắc đó, Lục Dương cuối cùng cũng nhận ra cảm giác bất thường mạnh mẽ trên người cô là gì. Trên người cô gái này toát ra một loại hồn nhiên ngây thơ, mà dù là trước tận thế cũng vô cùng hiếm thấy.
Loại ngây thơ mà không nên xuất hiện ở con người của thời đại này. Đặc biệt là trên người một đội viên của tiểu đội tuần tra từng chiến đấu với sinh vật dị hóa!
Lục Dương hắng giọng: “Anh là Lục Dương, phụ trách nhân sự Phòng thí nghiệm số 1. Cũng là người sẽ phỏng vấn em hôm nay.”
Vừa nói xong, chưa kịp chờ cô gái phản ứng, anh đã hỏi tiếp: “Em chắc chắn là biết mình đang ứng tuyển vị trí gì chứ?”
“Dạ biết ạ!” Hứa Mạt Mạt gật đầu như gà mổ thóc. “Là trợ lý riêng của Thẩm Tế Nguyệt.”
“Trợ lý riêng…” Lục Dương cười nhạo, nhìn đôi mắt tỏa sáng của cô gái như thể đang nhìn một đứa trẻ đang tình nguyện nhảy vào nồi lẩu. Nghĩ thầm, lại là một thiếu nữ vô tri bị hào quang của Thẩm Tế Nguyệt hấp dẫn.
Khóe miệng anh không khỏi mang theo một tia trào phúng thương hại: “Có lẽ nên gọi là nhân viên chăn nuôi sẽ càng chuẩn xác hơn đấy.”
“Nhân viên chăn nuôi?” Hứa Mạt Mạt ngơ ngác: “Là sao ạ?”
Lục Dương không trả lời, đem hồ sơ ném cho tiểu Lưu rồi đứng lên: “Đi thôi, anh dẫn em đi gặp…” khóe miệng hắn lại nhếch lên, nhướng mày: “Đối tượng phục vụ của em. Sau đó hãy quyết định xem có muốn nhậm chức hay không.”
Hứa Mạt Mạt ngơ ngác mà đứng lên, có chút không thể tưởng tượng: “Em đây là thông qua phỏng vấn rồi sao?”
Nơi này chính là trung tâm nghiên cứu sinh vật dị hóa hàng đầu. Nghe nói đãi ngộ cũng thuộc hàng tốt nhất, mà tiêu chuẩn tuyển dụng cũng cực kỳ khắt khe.
Cô thậm chí đã chuẩn bị tâm lý rớt thẳng cẳng, không ngờ lại vượt qua một cách thuận lợi thế này. Thuận lợi đến cô cũng cảm thấy như chính mình đang nằm mơ.
Lục Dương vừa mở cửa vừa ngoái đầu lại nhìn cô, trả lời: “Đúng vậy. Dù sao em cũng là người duy nhất nộp hồ sơ trong nửa năm qua.”
Hứa Mạt Mạt đeo ba lô to đùng đi theo sau Lục Dương, cảm thấy sự việc không quá giống như mình tưởng tượng.
Mọi chuyện bắt đầu từ một tháng trước.
Thật ra cô không phải là người.
Cô là một cây nấm. Chính xác hơn là một cây nấm sống sâu trong rừng rậm.
Một cây nấm nhỏ còi cọc, suy dinh dưỡng.
Bởi vì biến dị, những cây nấm khác đều phát triển phổng phao, chắc nịch, mọc khắp cả một vùng. Chỉ có cô vẫn mang bộ dáng nhỏ xíu, gầy gò như mới ốm dậy.
Đã thế, nơi cô sống lại có một cây nấm là cô. Bất kỳ sinh vật nào bén mảng vào khu vực của cô đều sẽ bị rễ nấm của cô ăn sạch không tha một cái gì.
Nhưng ăn nhiều như vậy, cô vẫn cứ không lớn.
Cụ tổ nấm – một bà cố tổ lớn tuổi nhất trong đàn nấm nói chính mình cũng chưa gặp qua chủng loại này.
Bà cố tổ còn nói có lẽ bởi vì cô là giống nấm mới, cho nên yêu cầu dinh dưỡng đặc biệt nhiều. Muốn lớn, thì phải hấp thụ gene máu thịt của mấy sinh vật càng cường đại làm giá thể nấm.
Nghe nói, sinh vật cường đại nhất thế giới là ác nhân số một - Thẩm Tế Nguyệt.
Vì thế một ngày nào đó, cây nấm nhỏ quyết định rời quê đi tìm hắn.
Lúc chia tay, đám nấm hàng xóm xúm lại khuyên cô:
“Thẩm Tế Nguyệt đáng sợ lắm! Hắn đã giết rất nhiều sinh vật dị hóa!”
“Tui có bà con xa thấy hắn ăn nấm đấy!”
“Cô mà gặp hắn khẳng định sẽ bị hắn cắt miếng nấu canh uống!”
“Làm thành sashimi!”
“Thành nấm chiên xào!”
“Thật đáng sợ.”
“Cô đừng đi tìm hắn!”
Nhưng cô vẫn quyết định lên đường đi tìm Thẩm Tế Nguyệt.
Được trưởng thành và to lớn giống như những cây ấm khác là tâm nguyện lớn nhất của cô.
Thấy không khuyên được cô, bà cố tổ dúi cho cô một quyển sổ nhỏ. Bà bảo rất lâu về trước có một người xâm nhập vào rừng rậm, sau đó bất cẩn chết ở đây. Quyển sổ này do người đó để lại, mặt trên tràn ngập chữ viết của loài người, đám nấm đều xem không hiểu.
Sau đó, từ trên thi thể hư thối của người đó liền mọc ra cây nấm nhỏ kỳ quái là cô.
Hiện tại cô muốn đến thế giới loài người, quyển vở này nói không chừng sẽ giúp ích cho cô.
Vì thế, nấm nhỏ liền mang theo cuốn sổ rách nát, lại tìm thêm cái bình sắt tả tơi, cho vào đó ít đất từ quê nhà. Mang theo hai món đồ ấy, sau khi rơi nước mắt từ biệt mọi người, nấm nhỏ bước lên con đường tiến vào thế giới loài người.
Cô đã đi rất lâu, rất lâu. Rồi một ngày, cô bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ.
Có hai người đàn ông đang đứng bên ngoài xe trò chuyện, đại ý là chuyến đi lần này thật may mắn, nhặt được xác một con bọ ngựa dị biến. Mang cái xác đó về Phòng thí nghiệm số 1 ở thành phố A có thể đổi được không ít tiền.
Nghe họ nói sẽ trở về thành phố loài người, nấm nhỏ thừa dịp lúc hai người mải trò chuyện, vội vàng mang theo chiếc bình sắt và quyển sổ của mình nhảy lên thùng xe.
Lúc này, cô mới phát hiện trong thùng xe không chỉ có xác của con bọ ngựa đột biến, mà còn có một người đã chết não, nhưng cơ thể vẫn còn thoi thóp.
Nấm nhỏ đã ký sinh lên người ấy.
Từ cơ thể này, cô tiếp nhận được vài mảnh ký ức rời rạc còn sót lại.
Cô gái ày tên là Hứa Mạt Mạt, là thành viên của Đội tuần tra số 3.
Hôm nay, cô cùng đồng đội kiêm bạn thân Lâm Duyệt đang thực hiện nhiệm vụ thì bất ngờ chạm trán một con bọ ngựa đột biến.
Con bọ ngựa này chỉ thuộc loại đột biến cấp D, hai người tính dù không giết chết được nó cũng có thể chạy thoát.
Nhưng bất ngờ thay, Lâm Duyệt lại đẩy Hứa Mạt Mạt về phía con bọ ngựa, lưỡi hái của nó lập tức đâm thủng lồng ngực cô.
Lâm Duyệt vừa khóc vừa nói, nếu hôm nay không giết Hứa Mạt Mạt thì sau này chính Hứa Mạt Mạt sẽ giết mình.
Sau khi Lâm Duyệt rời đi, Hứa Mạt Mạt giãy giụa dùng thương đập nát đầu con bọ ngựa biến dị, nhưng cuối cùng chính cô cũng không thể sống sót.
Độc thần kinh trên lưỡi hái của bọ ngựa biến dị rất mạnh, nó nhanh chóng hủy hoại toàn bộ não và hệ thần kinh của cô.
Sau đó, hai người đàn ông kia phát hiện xác con bọ ngựa, tiện tay mang cả thi thể Hứa Mạt Mạt lên xe.
Xe nhanh chóng rời đi, đến thành phố A thì phải qua trạm kiểm soát.
Nấm nhỏ liền giấu chiếc bình sắt và quyển sổ sau xác con bọ ngựa biến dị để tránh bị phát hiện.
Vào thành phố A, cô len lén nhảy khỏi xe, trở lại nhà của Hứa Mạt Mạt. Trong vòng một tháng, cô lặng lẽ học cách giả dạng làm người, đồng thời tra cứu thông tin về Thẩm Tế Nguyệt trên mạng.
—— Con người tàn ác đó đang bị giam giữ ở Phòng thí nghiệm số 1.
Trùng hợp thay, Phòng thí nghiệm số 1 đang tuyển trợ lý riêng cho hắn!
Nấm nhỏ không nhịn được đã gửi hồ sơ ứng tuyển.
Thẩm Tế Nguyệt quá lợi hại, cô chắc chắn không thể đánh lại hắn.
Nhưng nếu có thể tiếp cận, bồi dưỡng tình cảm, biết đâu cô có cơ hội thương lượng, nhờ hắn cho cô một chút máu thịt.
… Hoặc một thứ gì đó khác.
Hứa Mạt Mạt đeo một chiếc ba lô thật lớn, bước theo Lục Dương qua hành lang trắng như tuyết, tiến vào một cánh cửa kim loại hình tròn. Trên cửa viết rõ hàng chữ lớn: Khu A - phòng quan sát.
Lục Dương quét võng mạc và vân tay, cánh cửa dày nặng từ từ mở ra. Trước mắt là một loạt các buồng pha lê khổng lồ.
Trên mỗi cánh cửa pha lê đều kèm theo thiết bị cách ly an toàn hoàn chỉnh, trên cửa viết : Thể thí nghiệm XXX.
Nhìn thấy có người bước vào, một sinh vật trong phòng thí nghiệm đột nhiên lao đến, đập mạnh vào bức tường pha lê.
Đó là một người đàn ông, tay chân dính chặt lên tường, đôi mắt kép màu xám nâu nhìn chằm chằm bọn họ. Trên lưng là hai lớp cánh màu đen nửa trong suốt, khắp tay chân mọc đầy gai nhọn màu đen, trông chẳng khác nào một con châu chấu khổng lồ.
Hắn vỗ cánh, há miệng không ngừng vừa nhấm nháp vừa nhìn chằm chằm vào họ, nước dãi trong suốt chảy ròng ròng.
Lục Dương nói: “Đây là thể thí nghiệm số 009, dị hóa cấp A, đặc biệt háu ăn. Hướng biến dị: Gián Mỹ.”
Phòng thứ hai là một người đàn ông tuấn tú, tóc đen dài, nửa thân mình ngâm trong nước, đang lười biếng tắm nắng.
Lục Dương tiếp tục: “Đây là thể thí nghiệm số 008, dị hóa cấp A, rất thích phơi nắng…”
Người đàn ông từ từ quay đầu nhìn họ, khóe miệng khẽ cong thành nụ cười, nhưng nụ cười đó kéo dài đến tận mang tai, để lộ hàm răng bén nhọn xếp tầng như cá mập, giữa kẽ răng vẫn còn vương mảnh thịt vụn.
Lục Dương nói tiếp: “… Hướng biến dị: Người cá. Bẩm sinh cực kỳ hung ác.”
“Toàn bộ Khu A đều là những người đã trải qua dị hóa không thể đảo ngược. Họ đã không còn tư duy hay cảm xúc con người… nói chính xác hơn, họ không còn là ‘người’, chỉ là những sinh vật mang hình dáng con người.”
Lục Dương vừa giới thiệu vừa quan sát Hứa Mạt Mạt.
Anh vốn nghĩ rằng sau khi chứng kiến cảnh tượng này, cô gái non nớt ấy sẽ hoảng sợ, có khi còn khóc lóc van xin được rời đi.
Nhưng không nghĩ tới, trên gương mặt trẻ con ấy chẳng có lấy chút sợ hãi, chỉ có tìm tòi nghiên cứu cùng nghi hoặc, như thể không hiểu vì sao mình lại được dẫn đến đây.
Lục Dương không nhịn được hỏi: “Em không sợ?”
Hứa Mạt Mạt lắc đầu: “Em thấy nhiều rồi.”
Trong khu rừng mà cô từng sống, nơi đó có vô số sinh vật kỳ dị. So với nơi này còn đáng sợ hơn nhiều.
Lục Dương có chút ngoài ý muốn: “Gần nội thành mà cũng có nhiều sinh vật đột biến cấp A vậy sao?”
Hắn hiển nhiên hiểu lầm lời Hứa Mạt Mạt nói, tưởng cô từng chạm trán trong quá trình làm nhiệm vụ ở tiểu đội tuần tra số 3
Hứa Mạt Mạt suy nghĩ rồi đáp:
“… Em thấy ở nơi xa hơn một chút.”
Lục Dương gật đầu. Trước đó anh còn nghi ngờ hồ sơ của Hứa Mạt Mạt là giả, rằng cô căn bản không phải thành viên tiểu đội tuần tra gì cả.
Nhưng hiện tại, anh dần buông bỏ nghi ngờ đó.
Dù vậy, để cẩn thận, tốt nhất vẫn nên tiến hành điều tra lý lịch đầy đủ.
Cả hai tiếp tục tiến sâu về phía trước, Hứa Mạt Mạt được Lục Dương giới thiệu thêm nhiều thể thí nghiệm khác.
Trên đường, họ gặp một người đàn ông.
Đó là một người đàn ông rất đẹp, cao gầy tuấn tú, mặc quân phục, đeo găng tay trắng, tay trái cầm gậy chống. Mái tóc dài màu vàng kim óng ánh được buộc gọn bằng dải ruy băng hồng nhạt thành nơ bướm sau lưng.
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên người Hứa Mạt Mạt, dẫn đầu chào hỏi: “Mới đến à, chủ nhiệm Lục?”
Lục Dương gật đầu: “Đúng vậy, thượng tá Tạ Trăn.”
“Lại tuyển người chăm sóc cho thiếu tá Thẩm à…” – Tạ Trăn ý vị thâm trường liếm môi một chút, chậm rãi hỏi: “Chăn nuôi viên?”
Lục Dương đáp: “Cô ấy còn chưa chính thức nhận việc, thượng tá Tạ Trăn.”
“Vậy à~” Tạ Trăn dùng gậy chống nhẹ nâng cằm Hứa Mạt Mạt, chăm chú quan sát rồi ghé sát lại, buông một câu: “Vậy thì chúc cô may mắn.”
Hứa Mạt Mạt không hiểu vì sao người tên Tạ Trăn này lại nói chuyện với mình bằng giọng điệu vui sướng khi thấy người gặp họa như vậy.
Nhưng cô nhớ rõ các nấm nhỏ trong đàn từng dặn:
Loại người mặc quân phục giống như Thẩm Tế Nguyệt thì đều là những con người hung tàn đáng sợ, phải tránh xa.
*
Tạ Trăn đẩy cửa văn phòng bước vào: “Lại tìm người chăn nuôi cho Thẩm Tế Nguyệt? Ngại người chết vẫn chưa đủ nhiều sao?”
Tiến sĩ Cù đang chăm chú phân tích dữ liệu, đầu cũng không ngẩng: “Lần này khác.”
Tạ Trăn ngồi xuống, ném gậy lên bàn, cười nhạo: “Khác chỗ nào?”
Tiến sĩ Cù từ trên máy tính đưa ra một bảng số liệu: “Xem đi, đây là những thay đổi gần đây trong dữ liệu sinh học của Thẩm Tế Nguyệt. Tính tình ngày càng nóng nảy, mất ngủ, nhạy cảm với ánh sáng, xu hướng tấn công tăng mạnh, huyết áp, adrenaline, testosterone và các hormone khác đều tăng rõ rệt....”
“Nói tiếng người.” Tạ Trăn cắt lời.
Tiến sĩ Cù đẩy mắt kính: “Hắn động dục.”
“…”
“ …”
“ …”
Tạ Trăn im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao lần này lại chỉ tuyển trợ lý nữ.
Hắn cười nhạt một tiếng, buông hai chữ: “Súc sinh.”
Hắn là đang mắng tiến sĩ Cù
Tiến sĩ Cù trầm mặc một giây, hỏi: “Anh nhìn thấy cô ấy?”
Tạ Trăn: “Vừa khéo gặp được lúc đến đây.”
Tiến sĩ Cù: “Anh không khuyên cô ấy nhanh chạy trốn chứ.”
Dù Thẩm Tế Nguyệt không tiến vào kỳ động dục, công việc trợ lý riêng cũng có tỷ lệ tử vong vô cùng cao.
Tạ Trăn: “Sao tôi phải xen vào việc của người khác.”
Tiến sĩ Cù: “Cái kia…..như nhau….. ý tôi là súc sinh ấy.”
Tạ Trăn: “.....”
Tiến sĩ cù: “ Yên tâm, phòng thí nghiệm sẽ mua bảo hiểm tử vong cao nhất cho cô ấy.”
*
Khu quan sát A.
Hứa Mạt Mạt theo Lục Dương đi đến cuối hành lang, trước mặt là một cánh cửa khác.
Lục Dương: “Từ đây đi xuống sẽ đến nơi.”
Họ bước vào thang máy, đi xuống tầng thứ ba dưới lòng đất.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài tối đen như mực, không thấy gì cả.
Một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo hơi nước ẩm thấp dày đặc.
Hứa Mạt Mạt nhịn không được run cầm cập.
Cô là nấm, vốn đã thích môi trường ấm áp và ẩm ướt.
Lục Dương giải thích: “Hắn không thích ánh sáng.”
Không biết Lục Dương bấm vào chỗ nào, ánh đèn mờ nhạt hiện lên, chiếu sáng một chút không gian tối đen ấy.
Lục Dương: “Em gặp hắn xong, rồi hãy quyết định có muốn đảm nhận công việc này hay không.”