Trong văn phòng.
Tiến sĩ Cù nhíu mày lấy cây gậy đang gác ngang trên bàn máy tính của mình xuống, nhìn Tạ Trăn, vị khách không mời mà đến, hỏi: “Anh lại đến chỗ này làm gì?”
Đường đường là phó trưởng phòng của Tổ hành động Đặc biệt, lẽ nào lại rảnh rỗi đến mức chạy tới phòng thí nghiệm la cà.
“Tôi đến dĩ nhiên là có chính sự.” Tạ Trăn mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một tờ tài liệu, mở ra, “Đây, lệnh điều chuyển tạm thời. Cho tôi mượn thực nghiệm thể 00S của các ông một chút.”
Trên lệnh điều chuyển viết rõ đối tượng điều động: Thực nghiệm mang mã số 00S (nguyên là đội trưởng đội 1 của Tổ hành động Đặc biệt – Thẩm Tế Nguyệt).
Lông mày của tiến sĩ Cù nhăn đến mức gần như có thể kẹp chết một con ruồi. “Sao anh lại mượn Thẩm Tế Nguyệt? Một thức tỉnh giả cấp S như anh, hơn nữa còn các đội viên cấp A trong đội, chẳng lẽ vẫn chưa đủ dùng?”
Tạ Trăn “ồ” một tiếng: “Thành phố Sương Mù, khu ô nhiễm cấp S là một nơi rất kỳ lạ. Từ trường cực mạnh, giá trị ô nhiễm rất cao, tất cả vũ khí trí tuệ nhân tạo đều không hoạt động chính xác ở đó, ngay cả người vào đó cũng sẽ lập tức tăng tốc độ biến dị. Đã có hai đội tuần tra bị tiêu diệt toàn bộ ở đó rồi.”
Anh ta phẩy tay, cà lơ cà phất nói: “Anh cũng biết mà, cái đám gọi là thức tỉnh giả chúng tôi ấy, càng dùng năng lực nhiều thì tốc độ dị biến càng nhanh. Có thể không mạo hiểm thì tốt nhất là đừng mạo hiểm.”
Tiến sĩ Cù có chút ngoài ý muốn: “Thành phố Sương Mù chẳng phải rất hiếm khi xuất hiện gần khu vực hoạt động của loài người sao?”
“Ai mà biết được.” Tạ Trăn cũng thấy kỳ quái.
Tiến sĩ Cù: “…Vậy mà anh cũng dám để Thẩm Tế Nguyệt đi mạo hiểm, đừng quên, hắn không chỉ là thực nghiệm thể 00S của tôi, mà còn là em trai ruột của anh.”
Tạ Trăn cười nhạo: “Thôi đi lão Cù. Thẩm Tế Nguyệt bây giờ đã là một con quái vật. Nhân lúc cậu ta còn chưa hoàn toàn mất hết nhân tính thì tận dụng thêm được chút nào hay chút đó, gọi là tận dụng hết giá trị sử dụng, tiết kiệm tài nguyên, bảo vệ môi trường.”
Hắn đứng lên, đưa lệnh điều chuyển ra trước mặt tiến sĩ Cù, rồi rút từ túi áo trước ngực ra một cây bút nhét vào tay ông ta: “Ký đi, ký xong tôi tự tới đưa người đi.”
Tiến sĩ Cù vứt bút xuống, bực bội nói: “Không ký!”
“Được, không ký chứ gì.” Tạ Trăn nheo mắt lại, từ từ chỉ vào mục cuối cùng của lệnh điều chuyển: “Thấy không, chỗ này có chữ ký tay của Bộ trưởng Thái – người đứng đầu Tổng cục An toàn. Ông ấy bảo tôi đến đưa người. Thực nghiệm của anh đã thất bại, bây giờ còn không phối hợp với cấp trên, sang năm không muốn xin kinh phí nữa à?”
Tiến sĩ Cù càng tức, nghiêm túc phản bác: “Thực nghiệm của tôi vẫn chưa thất bại!”
“Anh nói chưa thất bại là chưa thất bại sao? Lấy ra thành quả chứng minh đi. Lại dựa vào cái gì để lấy ra thành quả?” Tạ Trăn như đang dỗ trẻ con, nhét lại cây bút vào tay ông, “Ký đi. Lúc xin kinh phí năm sau, tôi sẽ nói giúp ông.”
Tiến sĩ Cù nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh nói thật chứ?”
Tạ Trăn: “Thật. Nếu sang năm kinh phí thiếu, tôi trích một phần từ ngân sách của Tổ hành động Đặc biệt cho anh.”
Tiến sĩ Cù lẩm bẩm một câu: “Vậy thì cũng tạm được.”
Sau đó không tình nguyện lắm ký tên.
Vừa ngước mắt lên, thấy Tạ Trăn vẫn còn đứng đó, ông liền mất kiên nhẫn, gắt lên: “Sao còn chưa cút?”
“Gấp cái gì.” Tạ Trăn cẩn thận gấp lại lệnh điều chuyển, cất vào túi áo, lúc này mới thong thả nói: “Vừa rồi chủ nhiệm Lục hình như muốn đưa trợ lý nhỏ đi gặp Thẩm Tế Nguyệt, đợi người ta gặp mặt xong, tôi lại tới đón cũng không muộn.”
*
Tầng ngầm thứ ba.
Tuy rằng đèn đã bật sáng một vòng, nhưng ánh sáng vẫn rất yếu ớt.
Ánh sáng màu vàng nhạt mơ hồ vẽ nên đường nét không gian dưới lòng đất.
Đây là một căn phòng chẳng ra làm sao, hai phần ba diện tích bị một hồ nước chiếm cứ, mặt đất là đá sần sùi lởm chởm, trông giống như môi trường sống của một loài bò sát máu lạnh nào đó; nhưng một phần ba còn lại ở góc phòng thì lại có giường và bàn, thứ mà chỉ con người mới sử dụng đến.
Sau chiếc bàn là một bóng người toàn thân đen tuyền, chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt, nét mặt lạnh lùng mà xinh đẹp.
Trong tay anh ta lật xem gì đó, dường như đang đọc sách.
Đây chính là người mà lời đồn miêu tả là kẻ tàn nhẫn độc ác, giết nấm không ghê tay - Thẩm Tế Nguyệt sao?
Hứa Mạt Mạt bất giác bước lên vài bước, áp mặt vào lớp kính pha lê trên tường, muốn nhìn rõ hơn một chút.
Nhưng mắt con người bẩm sinh đã yêu cầu ánh sáng tương đối cao, cô không thể nhìn rõ cho lắm.
Lục Dương đi đến từ phía sau, vỗ lên vai cô, sau đó giơ tay gõ “cốc cốc cốc” lên vách kính, nhã nhặn chào hỏi: “Buổi chiều tốt lành, thiếu tá Thẩm, xin hỏi hôm nay anh cảm thấy thế nào?”
“……”
Bóng người trong bóng tối dường như không nghe thấy, chỉ từ tốn lật một trang giấy khác.
Lục Dương vẫn mỉm cười: “Trước đó đưa sách cho anh, không biết anh có hài lòng không? Nếu có yêu cầu gì khác, có thể nói với Hứa Mạt Mạt... À, Hứa Mạt Mạt chính là người hôm nay đến phỏng vấn làm trợ lý cho anh, là một cô gái rất đáng yêu. Hiện tại anh có tiện gặp cô ấy một chút không?”
Lần này, người bên trong cuối cùng cũng mở miệng, chỉ nói đúng một chữ:
“Cút!”
Âm giọng khàn khàn, trúc trắc như thể đã rất lâu không nói chuyện. Ngay cả một cây nấm như Hứa Mạt Mạt cũng có thể nghe ra sự cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn trong đó.
Nhưng Lục Dương cứ như chẳng hề nghe thấy, vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt: “Vậy thì tôi sẽ để cô ấy vào. Thiếu tá Thẩm, anh chắc chắn sẽ thích cô ấy.”
Nói rồi, anh ta ấn một nút nào đó bên cạnh, nói: “Được rồi, bây giờ anh ta sẽ không nghe thấy chúng ta nói gì nữa.”
Lục Dương mỉm cười hỏi Hứa Mạt Mạt: “Em có muốn vào gặp anh ấy không?”
Hứa Mạt Mạt không hề do dự mà gật đầu.
Cô rời khỏi rừng rậm, rời khỏi quê nhà, chính là để tìm được hắn ta.
Không có bất cứ điều gì có thể khiến cô thay đổi quyết định.
“Vậy được rồi…” Lục Dương lấy ra một cái nút tròn màu đỏ đưa cho cô: “Sau khi vào, nếu anh ấy định tấn công em thì hãy ấn xuống cái nút này. Nhớ kỹ, một khi đã nhấn xuống thì tuyệt đối không được thả ra, trừ khi anh ta đã hoàn toàn gục ngã, hoặc em đã hoàn toàn an toàn. Nhớ kỹ chưa?”
Hứa Mạt Mạt gật đầu: “Em nhớ kỹ.”
Lục Dương nhìn chiếc ba lô nặng trĩu sau lưng cô: “Để anh cầm ba lô giúp em.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Lục.” Cô ngoan ngoãn tháo ba lô đưa cho anh.
“Không cần gọi chủ nhiệm, gọi anh Lục là được... Ôi, nặng thật đấy.” Lục Dương có chút ngoài ý muốn.
Mặt cô hơi đỏ: “Là đặc sản địa phương em mang từ quê lên.”
Lục Dương bật cười, mở khóa cửa: “Đi thôi.”
Cửa kính mở ra không một tiếng động.
Lúc này Hứa Mạt Mạt mới để ý, lớp pha lê này dày đến gần một mét.
Cô bước nhẹ chân, chậm rãi đi vào.
Mặt đất dưới chân gồ ghề, trơn trượt, không khí xung quanh ẩm thấp, đọng đầy hơi nước, thậm chí còn có chút nặng nề.
Một giọt nước lạnh nhỏ xuống đỉnh đầu, rơi thẳng lên mặt cô.
Cô dùng ngón tay tay quệt đi, đưa lên đầu lưỡi liếm thử, là nước, mang theo chút tanh nhẹ đến mức khó nhận ra.
“Chào anh…” Hứa Mạt Mạt nhìn về bóng người trong bóng tối, nhẹ giọng chào hỏi, “Em tên là Hứa Mạt Mạt, anh có thể gọi em là nấm nhỏ. Từ hôm nay, em chính là trợ lý của anh…”
Lời còn chưa dứt, một cơn gió như lưỡi dao đột ngột ập đến.
Mang theo bọt nước vụn đánh vào mặt, đau rát.
Giây tiếp theo, một tiếng “ầm” trầm đục vang lên, có thứ gì đó sượt qua mặt cô, đập mạnh vào bức tường pha lê sau lưng.
Toàn bộ tầng hầm ngầm tựa hồ đều đang rung chuyển.
Cô quay đầu nhìn, nhờ ánh sáng lờ mờ, có thể thấy được một cái xúc tu to khỏe màu nâu đỏ.
Dưới làn da mềm dẻo, máu thịt tươi sống đang nhúc nhích, tỏa ra một hương vị quyến rũ kỳ lạ.
Đây là xúc tu của Thẩm Tế Nguyệt?
Cổ họng Hứa Mạt Mạt chuyển động, cô nuốt khan một ngụm nước miếng.
Nhìn thôi cũng thấy... ngon miệng thật đấy.
Trong bóng tối, tiếng nói khàn khàn lại vang lên: “Tôi không cần trợ lý… Không muốn chết thì cút đi.”
Cô không nhịn được co rúm lại một chút.
Nhưng nỗi sợ không thể nào cưỡng lại bản năng sinh lý.
Cô thậm chí không có thời gian tự hỏi vì sao con người tà ác Thẩm Tế Nguyệt như thế nào lại có xúc tu.
Cô đã rất lâu rồi không được ăn no.
Từ khi nhập vào cơ thể Hứa Mạt Mạt, đặc biệt là sau khi đến thành phố A, cô chỉ có thể ăn thực phẩm của con người.
Thức ăn loài người ngon thì ngon thật, nhưng chẳng đủ chút nào.
Hiện tại cô đã đói đến mức các sợi nấm trong cơ thể cũng bắt đầu dao động, muốn chui ra ngoài, cắm rễ vào chiếc xúc tu cường tráng kia, từng ngụm từng ngụm hút lấy dưỡng chất và gene huyết nhục cường đại trong đó.
Không kiềm chế được, Hứa Mạt Mạt giơ tay lên, muốn chạm vào thứ trong mộng tưởng đầy mỹ vị đó…
Nhưng cô quên mất, trên tay còn cầm thiết bị khống chế mà Lục Dương đưa.
Trong bóng tối, một xúc tu khác quất thẳng tới.
Nếu cú vừa rồi chỉ để hù dọa cô, thì lần này là cơn thịnh nộ thực sự.
Xúc tu quất trúng tay cầm thiết bị điều khiển, khiến cô la lên một tiếng. Thiết bị khống chế tuột khỏi tay bay đi, đập thẳng lên tường pha lê, nháy mắt vỡ tan tành, chia năm xẻ bảy.
Gần như cùng lúc đó, tiếng chuông cảnh báo chói tai vang lên.
Hứa Mạt Mạt bị một xúc tu cuốn lấy, nâng bổng lên giữa không trung, kéo đến trước mặt chủ nhân xúc tu.
Cô đối diện với một đôi mắt vàng kim, giống như mắt của loài bò sát máu lạnh.
Lục Dương vẫn luôn ở bên ngoài quan sát.
Anh không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tính cách của Thẩm Tế Nguyệt lại thay đổi nhanh đến thế.
Chỉ cần thấy thiết bị điều khiển thôi đã lập tức nổi điên động thủ.
Điều đó chứng tỏ nhân tính trong hắn đang nhanh chóng biến mất.
Không, có lẽ là đã biến mất.
“Thẩm Tế Nguyệt, anh thả cô ấy ra trước đã. Cô ấy căn bản không biết thiết bị khống chế dùng làm gì cả.” Lục Dương đập tay lên tường pha lê, cố gắng đánh thức lý trí của hắn. “Thiếu tá Thẩm, anh vẫn là con người, anh không phải quái vật, anh định giết cô ấy sao?”
Nhưng… vô ích.
Thẩm Tế Nguyệt nhìn cô gái yếu ớt trước mặt, dường như chỉ cần bóp nhẹ là có thể bẻ vỡ vụn thiếu nữ, nhẹ nhàng hỏi:
“Cô muốn chết như thế nào?”
Lục Dương: “Thẩm Tế Nguyệt!”
Hứa Mạt Mạt nhìn hắn, đột nhiên nhớ lại khi còn rất nhỏ, có một năm thời tiết đột biến, trong một đêm, hè nóng ẩm bỗng hóa thành đông giá lạnh, toàn bộ thực vật trong rừng rậm đều đóng băng.
Hiện tại, cô lại cảm nhận được nỗi sợ hãi bị đóng băng ấy.
Cô bị xúc tu quấn lấy, chỉ còn một bàn tay lộ ra ngoài, các cơ quan nội tạng dường như bị ép đến mức sắp vỡ tung.
Cô không nhịn được xin tha: “Đừng ăn em, em không ăn được… Em có độc.”
Cô giãy giụa, lấy ra một gói cá khô trong túi đưa ra phía trước: “Em mời anh ăn cái này, cái này ngon lắm, đừng ăn em, em thực sự có độc.”
Thẩm Tế Nguyệt dường như khựng lại một chút.
Một xúc tu từ sau phía sau hắn thò ra, chậm rãi tiến về phía Hứa Mạt Mạt…
Bất ngờ, xúc tu đang cuốn chặt cô bỗng run rẩy dữ dội, Thẩm Tế Nguyệt như thể đang chịu nỗi thống khổ tột cùng, gào lên đau đớn.
Ngay sau đó, Hứa Mạt Mạt bị hắn ném ra ngoài.
Trong lúc trời đất quay cuồng, cô thấy vô số xúc tu trong bóng tối đang giãy giụa vặn vẹo, chủ nhân của chúng, con người tà ác Thẩm Tế Nguyệt ngã lăn ra đất, những ngón tay thon dài trắng bệch cào xuống nền đá, móng tay đứt gãy, máu tươi trào ra.
Gần như trong nháy mắt, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí ẩm ướt.
“Chủ nhiệm Lục, để đối phó với quái vật thì phải dùng cách đối phó với quái vật. Nói lý lẽ cũng vô dụng.”
Hứa Mạt Mạt nghe thấy một giọng nói, quay đầu lại.
Tên nhân loại tà ác tên Tạ Trăn đi tới, trong tay cầm thiết bị khống chế giống hệt cái vừa bị ném vỡ ban nãy.
Hắn nói với Lục Dương xong thì nhìn sang Hứa Mạt Mạt, cười mỉa: “Cô nói có đúng không, vật nhỏ đáng thương?”