Trên đường đi, Hứa Mạt Mạt gặp không ít nhân viên phòng thí nghiệm mặc đồng phục trắng.

Họ chào hỏi Lục Dương, khi nghe nói Hứa Mạt Mạt là trợ lý riêng mới của Thẩm Tế Nguyệt, ánh mắt nhìn cô lập tức tràn đầy sự khó tin.

Trong sự khó tin ấy còn kèm theo thương hại và đồng tình.

Đến khi hai người tới bộ phận nhân sự, tin “trợ lý mới của Thẩm Tế Nguyệt đến làm thủ tục” đã lan khắp cả phòng thí nghiệm.

Lục Dương đẩy cửa vào, không có gì bất ngờ khi thấy trong bộ phận nhân sự còn có rất nhiều người không thuộc chỗ này.

Khi cánh cửa được mở ra, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn lên người Hứa Mạt Mạt.

Một nữ nghiên cứu viên có vẻ ngoài rất nổi bật theo thẩm mỹ loài người dẫn đầu lên tiếng.

“Chào chủ nhiệm Lục.” Cô ta giấu đầu lòi đuôi giơ ống nghiệm trong tay lên, “Tôi định mang mẫu thí nghiệm đi, vừa vặn đi ngang qua bộ phận nhân sự.”

Nói xong, chủ đề lập tức chuyển hướng sang Hứa Mạt Mạt.

“Đây là trợ lý mới của thiếu tá Thẩm đúng không? Chào em, chị tên Tôn Tình, là trợ lý nghiên cứu viên của tiến sĩ Cù.”

Tôn Tình đưa tay ra.

Hứa Mạt Mạt bắt tay với cô ấy theo đúng nghi lễ loài người, “Chào chị, em tên Hứa Mạt Mạt. Mọi người có thể gọi em là nấm nhỏ.”

Tôn Tình: “Ha ha, nấm nhỏ. Đáng yêu thật đấy, đó là biệt danh của em à?”

Hứa Mạt Mạt: “Vâng, đúng vậy.”

Lục Dương ho nhẹ một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, “Tiểu Lưu, hợp đồng đâu?”

“Chủ nhiệm, đây ạ, đã chuẩn bị xong rồi.” Trợ lý Tiểu Lưu là người từng phỏng vấn Hứa Mạt Mạt, anh vội lấy ra một xấp tài liệu đưa tới, còn tặng cô một nụ cười thân thiện.

Lục Dương mở ra xem qua, thấy không có vấn đề gì mới đưa bút cho cô: “Ký tên ở đây là có thể chính thức vào làm.”

Hứa Mạt Mạt nhìn chằm chằm chỗ trống, chưa hạ bút ngay.

Không xa, có vài tiếng xì xào nói nhỏ:

“Cô ấy trông nhỏ thật đấy.”

“Lừa trẻ con vào làm cái việc này, phòng thí nghiệm đúng là không có lương tâm.”

“Thời buổi này, trẻ con bị giết còn chưa đủ nhiều à?”

“Nghe nói đã từng gặp Thẩm Tế Nguyệt rồi.”

“Đúng vậy, cảnh báo lúc nãy là do cô ấy đấy.”

“Đã gặp Thẩm Tế Nguyệt mà còn dám ký hợp đồng, đúng là không sợ chết.”

“Chúng ta nên gọi cô ấy là số 8 hay số 4 nhỉ?”

“……”

Lục Dương cũng nghe thấy những lời này.

Anh ta thấy Hứa Mạt Mạt do dự, tưởng cô bị dao động vì những câu nói đó.

Anh vội vàng khuyên bảo: “Công việc này đúng là khá nguy hiểm, nhưng đãi ngộ cũng là loại tốt nhất ở thành phố A. Bao ăn bao ở, có bảo hiểm đầy đủ, được biên chế chính thức, vị trí như của em còn có thêm bảo hiểm tai nạn cá nhân nữa… Sau này nếu kết hôn, phòng thí nghiệm còn giúp sắp xếp công việc cho bạn đời. Nếu em có yêu cầu khác, đều có thể nêu ra, trong khả năng có thể đáp ứng thì phòng thí nghiệm sẽ nhất định cố gắng đáp ứng.”

Hứa Mạt Mạt lắc đầu.

Cô chỉ là đột nhiên nhớ tới, trong ký ức của Hứa Mạt Mạt, loài người có một thứ gọi là giám định chữ ký.

Mà cô thì không phải Hứa Mạt Mạt thật sự.

Nếu giám định chữ ký bị phát hiện thì sao?

Nhưng hiện tại cô rõ ràng không có thời gian để lấp cái lỗ hổng đấy, cô chỉ có thể căng da đầu viết ba chữ “Hứa Mạt Mạt”.

Nhìn nét chữ non nớt như học sinh tiểu học trên giấy, trên mặt Lục Dương lộ ra chút nhẹ nhõm và vui mừng. Rõ ràng anh cũng sợ cô đổi ý.

Ký xong hợp đồng, Hứa Mạt Mạt theo Lục Dương đến bộ phận thông tin để quét dấu vân tay và mống mắt.

Trong quá trình còn bị lấy một ống máu, nghe nói để lưu trữ DNA, đề phòng bất trắc.

Sau khi hoàn thành hết các thủ tục, Hứa Mạt Mạt cuối cùng cũng được trở về ký túc xá của mình nghỉ ngơi một chút.

Ký túc xá cho nhân viên của phòng thí nghiệm chỉ cách phòng thí nghiệm vài trăm mét.

Phòng của Hứa Mạt Mạt là căn số 302, tòa nhà số 2, gồm một phòng ngủ, một phòng khách, là căn hộ cho người độc thân.

Nghe nói nhân viên độc thân đều ở đây, sau này nếu kết hôn sinh con thì có thể xin căn hộ lớn hơn.

Nơi này tuy nhỏ, đồ đạc cũng đơn giản, nhưng ánh sáng rất tốt. Đặc biệt là phòng ngủ, có cửa sổ sát đất rất lớn, lại dùng kính trong suốt một chiều, mỗi ngày có thể đảm bảo chiếu sáng suốt mười tám tiếng đồng hồ.

Hứa Mạt Mạt rất thích.

Lục Dương đưa cô đến đây rồi rời đi, trước khi đi nói rằng mấy ngày tới Thẩm Tế Nguyệt sẽ không có mặt ở phòng thí nghiệm, cô không cần đến làm việc hằng ngày, có thể tranh thủ đi dạo một chút, làm quen với môi trường làm việc và các quy trình, đợi đến khi Thẩm Tế Nguyệt trở về thì mới chính thức bắt đầu công việc.

Hứa Mạt Mạt quyết định trước tiên sẽ ngủ một giấc thật ngon.

Từ sau khi biến thành con người, cô vẫn chưa có một giấc ngủ đúng nghĩa.

Cô bước vào phòng ngủ, mở chiếc ba lô nặng trĩu kia ra.

Trước tiên, cô lấy ra một cuốn sổ cũ nát.

Bìa sổ đã mục nát đến mức không còn nguyên dạng, chỉ lờ mờ nhìn thấy một từ xa lạ: logbook.

Cô chỉ là một cây nấm nhỏ, phần lớn tri thức liên quan đến loài người đều đến từ ký ức của cơ thể này.

Đáng tiếc, chủ nhân trước đây của cơ thể này cũng là một học sinh kém.

Cô chỉ có thể nhận ra chữ viết trên sổ là tiếng Anh.

Hứa Mạt Mạt định sau này sẽ tìm máy phiên dịch hoặc từ điển để đọc nội dung trong sổ.

Đặt sổ vào ngăn kéo cất cẩn thận, cô lại lấy từ ba lô ra chiếc bình sắt yêu quý của mình, bên trong chứa đầy đất mềm xốp ẩm và bùn đất ướt.

Cô đặt bình lên tủ đầu giường rồi nằm xuống giường.

Một cây nấm nhỏ màu hồng nhạt chui ra từ đỉnh đầu cô gái, tiếp theo là những sợi tơ trắng mảnh khảnh…

Cây nấm nhỏ bò đến bên chiếc bình, tự vùi mình vào trong đất, một sợi nấm nhẹ nhàng kéo rèm cửa lên một chút.

Cả căn phòng rơi vào chiếc bóng mờ sáng dịu.

Cô thích ánh sáng rực rỡ, nhưng lại không thích bị ánh nắng chiếu thẳng vào người.

Dù đi đến đâu cũng phải mang theo bùn đất quê nhà để nghỉ ngơi.

Nói tóm lại, cô là một cây nấm nhỏ kiêu kỳ, khó chiều và khó chăm…

*

“Lần này mục tiêu nhiệm vụ là Thành phố Sương Mù. Khu ô nhiễm cấp S. Lần đầu phát hiện là vào 23 năm trước. Khi đó chỉ số ô nhiễm đã vượt mức 10.000, hiện tại chỉ số không xác định. Dựa theo tin tức truyền về từ đội tuần tra mất tích, có khả năng nó đã vượt qua giới hạn cao nhất mà thiết bị có thể dò xét được của con người…”

Ngoại ô thành phố A, một đoàn xe tuần tra tiến vào khu vực cách ly hoang vắng.

Đây là phương thức sinh tồn mà loài người học được trong môi trường tự nhiên tàn khốc kể từ sau thời kỳ đại suy thoái.

Ngoài các thành phố cư trú của con người, ít nhất phải xây dựng một vùng cách ly rộng 10 km.

Người ta phun thuốc độc tại vùng cách ly để tiêu diệt tất cả thực vật, thiết lập các khu vực rào chắn điện để tiêu diệt mọi loài động vật xâm nhập vào, đồng thời dựng các hàng rào điện cao thế tới hơn mười mét để ngăn chặn tất cả sinh vật bay.

Nhiệm vụ chính của đội tuần tra là đảm bảo hệ thống cách ly hoạt động bình thường.

Trong thời đại mà khắp nơi đều có sinh vật dị hóa như hiện tại, chỉ cần một con muỗi biến dị lọt vào cũng có thể diệt sạch cả một thành phố.

Trên đoàn xe in hình một thanh kiếm đen đang bốc cháy, biểu tượng của Tổ hành động Đặc biệt.

Ở giữa đoàn xe là một chiếc xe tải cỡ lớn.

Phía sau xe tải chở một chiếc lồng sắt kim loại dài 5 mét, rộng 2 mét, gần như chiếm hết thùng xe.

Trên lồng phủ một lớp màn đen đặc chế.

Tạ Trăn dựa người vào lồng sắt, vén một góc màn lên, đưa cho người bên trong thiết bị đeo tay để đọc nhiệm vụ từ tổng bộ truyền đến.

Thành phố Sương Mù khác với những khu ô nhiễm cấp S khác ở chỗ — nó có sinh mệnh, có thể xuất hiện ngẫu nhiên ở bất kỳ góc nào trên Trái Đất.

Trước đây, nó chủ yếu hoạt động ở các khu vực không có người, cách xa các thành phố của loài người, nhưng gần đây không hiểu vì sao, nó liên tục xuất hiện bên trong vùng cách ly của các thành phố, hơn nữa đã nuốt chửng hai đội tuần tra liên tiếp.

“Vấn đề lớn nhất hiện tại là, Thành phố Sương Mù luôn xuất hiện rồi biến mất đột ngột, chúng ta phải làm thế nào mới tìm được nó?”

Tạ Trăn đọc xong, dùng chân đá đá lồng sắt, hỏi: “Cậu có ý kiến gì không?”

Dưới bóng tối của màn che, Thẩm Tế Nguyệt đang nằm trong lồng, lấy xúc tu của mình làm gối, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh trả lời lười biếng: “Tôi không có ý kiến.”

Tạ Trăn lạnh lùng cười một tiếng, “rầm” một cái, kéo phăng toàn bộ tấm màn lên.

Ánh mặt trời chói chang lập tức chiếu thẳng vào lồng sắt.

Thẩm Tế Nguyệt nhíu mày, đưa xúc tu lên che kín nửa người trên của mình.

Tạ Trăn đứng dậy, cầm gậy chống lên, đầu nhọn của gậy hung hăng đâm vào xúc tu.

Vừa vặn vẹo cây gậy trong tay, hắn vừa nói: “Thiếu tá Thẩm, cậu tin không, tôi có thể khiến cậu cùng Thành phố Sương Mù biến mất khỏi thế giới này.”

Một chiếc xúc tu quấn lấy cây gậy, từ từ kéo nó ra.

Giữa khe hở của xúc tu lộ ra một đôi mắt vàng kim.

Thẩm Tế Nguyệt nhìn hắn từ trong bóng tối nơi mình cảm thấy thoải mái nhất: “Doạ nạt người khác không giống phong cách của anh đâu, anh trai yêu quý của tôi.”

Không khí căng thẳng chưa kịp hạ xuống, đoàn xe đột nhiên dừng lại.

Phía trước không xa, hai chiếc xe việt dã nổ máy chạy tới.

“Thượng tá,” Tạ Trăn nghe thấy tiếng đội viên truyền qua bộ đàm, “là Đội tuần tra số 3.”

Hai chiếc xe nhanh chóng áp sát đoàn xe.

Chiếc xe đầu tiên dừng lại, một người phụ nữ cao gầy bước xuống trước, nhanh chóng tiến lại gần thùng xe tải, cúi chào Tạ Trăn: “Thưa thượng tá, tôi là Tư Thiên Uẩn, đội trưởng tiểu đội tuần tra số 3, nhận được mệnh lệnh từ tổng bộ đến báo cáo.”

Tạ Trăn đứng yên không nhúc nhích, nhướng mày: “Nhận lệnh từ tổng bộ?”

Tư Thiên Uẩn đáp: “Đúng vậy. Đội viên Lâm Duyệt của tôi vừa được xác nhận đã thức tỉnh dị năng hệ tiên tri, tổng bộ cho rằng có thể hỗ trợ Tổ hành động Đặc biệt tìm ra Thành phố Sương Mù, nên đặc biệt cử đội tôi đến.”

“Ồ, hệ tiên tri à?” Tạ Trăn tỏ vẻ hứng thú.

Hắn nhảy khỏi xe, hạ người ngay trước mặt Tư Thiên Uẩn: “Người đâu? Dẫn tới cho tôi xem thử.”

Trong xe, một chiếc xúc tu nhẹ nhàng vén màn, kéo tấm phủ lên lại cho lồng sắt.

"A, tôi thật sự ghét cái con người này. Anh cũng thật xui xẻo, có một người anh trai như vậy." Nó nói.

Đó là xúc tu thứ ba, cái xúc tu nói nhiều nhất.

"A, rõ ràng là ngươi ghét tất cả loài người mà." Một xúc tu khác lạnh lùng mỉa mai.

Đó là xúc tu thứ năm.

“Thì sao chứ, vậy cũng chẳng ngăn được việc tôi ghét hắn ta nhất.”

"Im đi, ồn chết đi được." Thẩm Tế Nguyệt lạnh lùng lên tiếng trong lòng.

Từ lần đầu tiên cơ thể mọc ra tám cái xúc tu xấu xí này, Thẩm Tế Nguyệt đã phát hiện mỗi một cái xúc tu đều có ý thức độc lập.

Để kiểm chứng điều đó, hắn thậm chí từng dùng dao mổ để giải phẫu qua.

Ở phần cuối mỗi xúc tu, hắn tìm thấy một bộ não nhỏ cỡ hạt đậu phộng.

Có lẽ vì thể tích não quá nhỏ nên mỗi xúc tu đều cực kỳ ồn ào và ngu xuẩn.

Khi bị chúng làm phiền đến mức không chịu nổi, Thẩm Tế Nguyệt sẽ chặt đứt tất cả xúc tu.

Trước khi não chúng hoàn toàn tái sinh, hắn có thể được yên tĩnh trong chốc lát.

"Haizz, gần đây tính khí của anh tệ thật." Lão tam nói.

Lão ngũ: “Thông cảm chút đi, vào kỳ động dục ai cũng vậy mà. Giao phối một lần là ổn thôi.”

Lão tứ cũng nhập hội: “Đám người trong phòng thí nghiệm chắc cũng chịu hết nổi nên mới sắp xếp cho anh một nữ trợ lý đó.”

Lão tam hỏi: “Này, Thẩm Tế Nguyệt, anh có thích cô gái đó không?”

Lão nhị: “Tôi không thích, cô ấy quá xấu, lại còn không có xúc tu rắn chắc.”

Lão ngũ: “Mấy người thích hay không cũng vô ích, vấn đề này nên hỏi Tiểu bát.”

Tiểu bát là xúc tu sinh sản.

Nó e thẹn trả lời: “Tôi không rõ lắm...”

"Tôi, tôi... tôi thích cô ấy!" Tiểu thất đột nhiên hét lên. “Cô ấy là người đầu tiên cho tôi ăn cá khô!”

Tiếc là còn chưa kịp nếm mùi vị thì đã bị ông anh độc ác Thẩm Tế Nguyệt ngăn lại.

Đầu Thẩm Tế Nguyệt sắp nổ tung.

“Nếu các ngươi còn nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ chém sạch các ngươi rồi ném hết vào lò thiêu.”

Lập tức, tất cả xúc tu im bặt.

Chỉ cần Thẩm Tế Nguyệt còn sống, chúng sẽ không chết.

Nhưng sẽ rất đau.

Sau khi từng bị thiêu thành tro trong lò đốt, chúng không muốn nếm trải lần thứ hai.

*

Thành phố A, phòng thí nghiệm số 1.

Hứa Mạt Mạt ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại thì tràn đầy tinh thần.

Cô nhìn đồng hồ, thấy sáu giờ chiều, vừa đúng giờ ăn tối.

Cơ thể này hẳn là đang đói bụng.

Cô quay trở lại cơ thể con người của mình, chuẩn bị đến nhà ăn.

Trên đường, cô đi ngang một tòa kiến trúc hình tròn xinh đẹp, là thư viện của phòng thí nghiệm.

Cũng giống như phòng thí nghiệm, thư viện mở cửa 24/24.

Cô bước vào mượn một cuốn sách.

Trong nhà ăn, cô vừa ăn cơm, vừa đọc sách.

“Này, nấm nhỏ, lại gặp nhau rồi!”

Nghe giọng chào hỏi đầy nhiệt tình, Hứa Mạt Mạt ngẩng đầu lên, là nghiên cứu viên Tôn Tình, người cô đã gặp hôm nay.

Cô ấy mỉm cười hỏi: “ Chị ngồi đây được không?”

"Đương nhiên rồi." Hứa Mạt Mạt lập tức dịch cuốn sách của mình sang bên để chừa chỗ.

Tôn Tình cười nói: “Đọc gì đó? Mới ngày đầu đi làm mà đã chăm chỉ ghê.”

Hứa Mạt Mạt cắn một miếng bánh bao, lật bìa cuốn sách lại.

Khóe miệng Tôn Tình hơi giật giật.

《Bách khoa toàn thư về kỹ thuật nuôi dưỡng nấm》 là cái quái gì thế?

"Em đọc cái này làm gì vậy?" Cô hỏi.

Hứa Mạt Mạt đáp: “Em cảm thấy khá hứng thú với nó.”

Cô muốn nuôi dưỡng bản thân mạnh mẽ hơn một chút.

"Ha ha, chị còn tưởng em sẽ hứng thú với thiếu tá Thẩm hơn ấy chứ." Tôn Tình chớp chớp mắt, cúi thấp người xuống, ghé tai nói nhỏ đầy thần bí: “Có muốn biết thiếu tá Thẩm làm sao mà biến thành như bây giờ không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play