Tuy nhiên, thấy mọi người như vậy, Tôn Thắng Nam lại an ủi: “Thực ra trong thôn không phải lúc nào cũng có việc đâu, đến mùa đông thì gần như không có gì làm, mọi người nghỉ ngơi gần như cả mùa đông ấy.

Mùa đông ở Đông Bắc dài mà, kéo dài đến hơn bốn tháng ấy chứ, nhiều người còn thấy nhàn quá ấy, vì không làm thì không có công điểm mà.

Đương nhiên, nếu các cô muốn làm việc nhẹ nhàng cũng có, như cắt cỏ cho heo thì không mệt, nhưng việc này thường chỉ trẻ con làm thôi, được có hai công điểm. Hoặc là chăn bò, quét dọn chuồng heo trong thôn, mấy việc này không mệt mà công điểm cũng không ít, thường được giao cho các gia đình khó khăn trong thôn.”

Lục Hạ và những người khác nghe xong gật đầu, đều đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Rất nhanh mọi người về đến điểm thanh niên trí thức.

Trần Tuyết và Chu Lai Nhĩ đã về trước và chuẩn bị xong bữa trưa, vẫn là cháo ngũ cốc, rau cải trắng xào và dưa chuột trộn.

Món ăn vẫn vậy, nhưng mọi người đói bụng nên ăn hết sạch.

Ăn xong ai nấy đều im lặng, có lẽ vì quá mệt mỏi nên đều muốn về nghỉ ngơi. Lục Hạ liếc nhìn Giang Quân Mạc, thấy chân anh ta run rẩy, không biết còn gắng gượng được không.

Quả nhiên, buổi chiều đi làm thì nghe Cố Hướng Nam xin nghỉ cho Giang Quân Mạc với thôn trưởng, vì anh ta không đi làm được.

Đội trưởng nghe vậy nhíu mày, nhưng nghĩ đến thân thể gầy yếu của Giang Quân Mạc nên không nói gì, đồng ý.

Người trong thôn bắt đầu bàn tán xôn xao, thậm chí còn bàn tán trước mặt họ về việc thanh niên trí thức yếu đuối.

Nhóm thanh niên trí thức đều nghe thấy, nhưng những người cũ dường như đã quen nên không để ý. Lục Hạ và những người mới đến cũng không mấy quan tâm, coi như không nghe thấy.

Buổi chiều, Lục Hạ chuẩn bị trước, làm ướt khăn lông rồi đặt lên đầu, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng đến lúc tan làm cũng mệt đến mức suýt không đứng lên nổi.

Hôm nay kiếm được bốn công điểm, Tôn Thắng Nam và những người khác được sáu công, so ra thì ngày đầu tiên đi làm cũng không ít, nên thôn trưởng khá hài lòng về họ.

Cô lê bước trở về điểm thanh niên trí thức.

Cơm chiều chưa nấu xong, Lục Hạ múc nước lau người trước, cảm thấy sảng khoái và tỉnh táo hơn, cũng hồi phục được phần nào sức lực, rồi mới hỏi Tôn Thắng Nam về việc làm cái rương.

Tôn Thắng Nam nói ngay: “Trong thôn có ông Vu đầu, là thợ mộc, ai cần gì đều tìm ông ấy làm cả, cô có thể đến xem.”

Lục Hạ hỏi đường, thấy không xa nên định đi xem luôn. Tô Mạn nghe thấy cũng muốn đi cùng.

Thế là hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Lục Hạ và Tô Mạn không thân thiết, mà Tô Mạn có lẽ cũng không quan tâm đến Lục Hạ, trên đường hai người không nói gì.

Đến chỗ Tôn Thắng Nam nói, hai người gõ cửa, đợi một lúc không thấy ai trả lời. Lục Hạ nghĩ, chắc ở nông thôn gõ cửa không nghe thấy được, nên liền gọi lớn: “Có ai ở nhà không?”

Một bà lão đi ra, nhìn hai cô hỏi: “Hai cô bé tìm ai đấy?”

Tô Mạn nói với bà: “Có phải là Lý nãi nãi không ạ? Chúng cháu là thanh niên trí thức mới đến, muốn hỏi Lý gia gia có làm rương không ạ?”

Nghe vậy, Lý nãi nãi hiểu ngay. Nhà bà chỉ có hai vợ chồng già, không có con cháu, lại không đi làm được, nên thôn trưởng chiếu cố, cho họ làm đồ mộc để kiếm thêm thu nhập, nhưng cũng chỉ làm trong thôn thôi, vì bên ngoài không được tự do mua bán. Tuy vậy, việc này cũng giúp cuộc sống của họ cải thiện hơn nhiều.

Nghe nói muốn mua rương, Lý nãi nãi dẫn hai cô ra hậu viện, Lý gia gia đang cưa gỗ ở đó. Thấy các cô đến, ông ngẩng đầu chào hỏi.
‘’

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play