Lý gia gia hỏi rõ các cô muốn mua loại rương nào, liền dẫn đến một gian nhà kho bên cạnh.
Trong kho có mấy chiếc rương gỗ đã làm xong, không rõ là gỗ gì, bên ngoài quét một lớp sơn đơn giản, trông cũng được. Tay nghề không tệ, dù nhìn tương đối bình thường, nhưng yêu cầu của các cô cũng không cao, quan trọng là dùng được.
Ngoài ra, ở đây còn có nhiều thành phẩm khác, như giá, chậu gỗ, tủ,... Lục Hạ còn thấy một cái chậu tắm lớn, suýt chút nữa đã mua, nhưng nghĩ mua về điểm thanh niên trí thức cũng không tiện, nên thôi.
Haizzz, tắm rửa ở điểm thanh niên trí thức quá bất tiện. Hằng ngày, các cô phải tự xách nước vào nhà cẩn thận lau mình, nhưng không thể xả nước, lúc nào cũng thấy không sạch. Cũng chẳng còn cách nào, ai cũng vậy cả mà.
Cuối cùng, cả hai chọn mua luôn đồ thành phẩm. Tô Mạn mua một chiếc rương lớn, một chiếc nhỏ và một chậu gỗ để rửa chân. Cô còn mua thêm mấy món đồ lặt vặt.
Lục Hạ thì mua luôn hai chiếc rương lớn, ngoài ra không mua gì thêm.
Tô Mạn có vẻ tò mò không hiểu vì sao cô lại mua tận hai chiếc, vì rương lớn vốn đã rất to, đựng được rất nhiều đồ.
Lục Hạ ngại ngùng giải thích: "Tôi mang theo cả áo bông dày, cả chăn cũng mang hai cái, đồ đạc hơi nhiều, lại thêm mấy thứ lặt vặt nữa, nên tôi mua hai cái để đựng cho thoải mái."
Tô Mạn gật gù, nghĩ đến hai cái túi vải bố còn to hơn của mình, liền không hỏi nữa. Cô chỉ đoán rằng Lục Hạ ở nhà chắc hẳn được cưng chiều lắm, nếu không thì xuống nông thôn đâu được mang nhiều đồ như vậy.
Rồi cô lại nghĩ đến chuyện sốt ruột ở nhà mình, thở dài. Cô thật sự không có gì phải ghen tị cả, vì hiện tại cô cũng không thiếu tiền, đồ đạc chuẩn bị cũng đủ để sống tốt ở nông thôn rồi.
Lục Hạ nào ngờ lời nói thuận miệng của mình lại khiến nữ chính hiểu lầm.
Lúc này, cô đang do dự không biết làm sao mang rương về.
Cuối cùng, Lý nãi nãi nói thẳng: "Yên tâm đi, lát nữa tôi bảo cháu trai tôi chở qua cho các cô."
Lúc này, Lục Hạ và Tô Mạn mới thở phào nhẹ nhõm, thanh toán tiền rồi rời đi.
Rương lớn ba đồng một cái, thật sự không đắt, nhưng ở vùng nông thôn này đã là giá cao rồi. Hai người tiêu hết gần 15 đồng, Lý nãi nãi cười toe toét, tiễn các cô ra tận cửa còn nói nếu cần gì cứ đến.
Hai người gật đầu, cười đáp lời.
Trở lại điểm thanh niên trí thức, cơm đã nấu xong. Cố Hướng Nam nghe nói các cô đi mua rương liền chủ động hỏi có cần giúp chuyển không, nghe nói có người chở đến thì mới yên tâm.
Bữa tối có món khoai tây hầm cà tím, ăn cũng được, dù chắc chỉ có muối chứ không có gia vị gì. Nhưng cũng không thể ăn no bụng.
Một mình Lục Hạ là con gái còn cảm thấy chưa no, huống chi những người khác.
Cô tính bụng lát nữa trộm ăn cái bánh bao, nếu không buổi tối chắc sẽ đói tỉnh mất.
Ăn xong, rương và các thứ đồ khác được chở đến. Mọi người không ngờ các cô lại mua nhiều như vậy, nhưng cũng không nói gì. Chỉ có Trang Hồng Mai là sắc mặt không được vui, không biết vì sao.
Lục Hạ cất luôn hai cái túi vải bố lớn vào rương gỗ, vừa vặn. Sau đó đậy rương lại, dùng chiếc khóa đã mua khóa cẩn thận.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì yên tâm rồi, không sợ bị người ta nhìn thấy bên trong có gì.
Tô Mạn cũng sắp xếp lại đồ đạc rồi bỏ vào rương.
Cô mang theo không ít đồ ngon, nào bánh ngọt, sữa mạch nha, kẹo sữa, đường đỏ,... cứ thế lấy ra bày biện vào rương. Nhìn Trang Hồng Mai bên cạnh mà đỏ cả mắt.
Lục Hạ khẽ lắc đầu. Cô nữ chủ này đúng là quá vô tư, đồ ngon cứ để người khác nhìn thấy hết, không sợ bị trộm à.
```