Lục Hạ nghe xong mà choáng váng khi phải làm nhiều việc như vậy. Thật là quá sức, không bằng phun thuốc trừ sâu cho xong?
Lúc này chắc thuốc trừ sâu có rồi chứ nhỉ? Sao không dùng?
Hay là chưa phổ biến?
Ôi, rõ ràng chuyện đơn giản, lại lãng phí bao nhiêu công sức và thời gian.
Thôi được, nghĩ xa quá rồi.
Dù sao bọn họ xuống nông thôn là để làm việc, không có việc này thì có việc khác, tóm lại là không được thanh nhàn.
Lục Hạ làm hơn một tiếng, mệt thật sự, cảm giác chân và eo sắp không phải của mình nữa.
Bên kia, Trang Hồng Mai đã cố ý làm chậm, chốc chốc lại đi WC, chốc chốc lại ra ven ruộng nghỉ ngơi.
Tô Mạn làm với tốc độ tương đương Lục Hạ, chắc cô ấy cũng không muốn làm, nhưng biết mới đến nên muốn để lại ấn tượng tốt cho mọi người.
Lục Hạ cảm thấy khô cả miệng lưỡi, ngẩng đầu nhìn cái nắng gay gắt trên đầu, rồi lại mở bình nước uống một ngụm nước linh tuyền bên trong, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, may mà mình mang theo bình nước.
Nghỉ ngơi chốc lát, cô lại tiếp tục làm, cô đã bị Tôn Thắng Nam và mấy người kia bỏ lại rất xa rồi, cũng không nên chênh lệch quá nhiều.
Vất vả lắm mới đến giữa trưa, nghe tiếng kẻng của đại đội trưởng, báo hiệu đã đến giờ tan tầm, Lục Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu còn không nghỉ, cô không biết mình có thể kiên trì được không nữa.
Cùng các thanh niên trí thức cũ trở về, nhìn mấy người họ mệt mỏi đến mức không đứng thẳng được, Tôn Thắng Nam an ủi: “Mới đầu ai cũng thế thôi, quen rồi thì sẽ đỡ, việc của mình vốn dĩ đã kém người trong thôn rồi, nhưng cũng không thể kém quá, bằng không điểm công không đủ ăn.”
Lục Hạ và mấy người làm bộ đồng tình gật đầu, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ riêng.
Đặc biệt là Tô Mạn, cô vốn dĩ không thiếu tiền, đến làm công chỉ là vì không muốn quá khác biệt, dù sao cũng mới xuống nông thôn, không thể quá đặc thù.
Nhưng làm công quá mệt mỏi, mới một buổi sáng mà cô đã hơi không chịu nổi, nhìn làn da bị phơi đến ửng đỏ, cô cảm thấy cần phải đổi công việc.
Vì thế, cô suy nghĩ rồi mở miệng hỏi: “Chị Thắng Nam, thanh niên trí thức xuống nông thôn không phải để xúc tiến xây dựng nông thôn sao? Không có công việc nào khác có giá trị hơn sao? Tỷ như làm giáo viên chẳng hạn?”
Tôn Thắng Nam nghe vậy liếc nhìn Tô Mạn, dường như hiểu ý cô.
“Giáo viên thì đương nhiên là có, hiện tại trong trường tiểu học của thôn có ba thanh niên trí thức làm, nhưng họ đều là kết hôn với người trong thôn rồi mới được làm giáo viên.”
Nghe đến đây, Lục Hạ và mấy người liền hiểu ra, không ngờ trong thôn còn rất bài ngoại.
Tô Mạn hơi nhíu mày, “Vậy muốn có công việc khác thì trước hết phải trở thành người trong thôn?”
Nghe cô hỏi thẳng thắn như vậy, Tôn Thắng Nam thở dài, “Có lẽ là mấy năm nay thanh niên trí thức xuống nông thôn nhiều, gây ra nhiều chuyện không hay, nên người trong thôn có ấn tượng không tốt về chúng ta, trong mắt họ, thanh niên trí thức đồng nghĩa với phiền toái, nhưng kết hôn với người địa phương, hoàn toàn hòa nhập vào họ thì sẽ tốt hơn nhiều.”
Nói đến đây, cô lại dừng một chút rồi tiếp tục: “Hiện tại ngoài ba giáo viên ở trường tiểu học ra, trạm xá còn có một người làm tạp vụ cũng là thanh niên trí thức gả vào thôn, ngoài ra, năm kia có một người được đề cử vào Đại học Công Nông Binh cũng là thanh niên trí thức điểm đi ra ngoài, anh ta cưới con gái của lãnh đạo xã.”
Nghe cô nói vậy, lòng Lục Hạ và mấy người đều trùng xuống.
Xem ra trong thôn này không phải chỉ là bài ngoại bình thường, nghĩ đến việc đổi một công việc tốt cũng rất khó.
Mấy người sắc mặt đều không đẹp, đặc biệt là Trang Hồng Mai, trực tiếp mở miệng hỏi những thanh niên trí thức trước kia đã làm gì mà khiến người trong thôn có ấn tượng không tốt như vậy.
Nhưng Tôn Thắng Nam không nói.
Trang Hồng Mai chỉ có thể thầm mắng những thanh niên trí thức cũ nhiều chuyện, hại bọn họ bị liên lụy.